bạn gái tôi là cô giáo

Phim sex da đen nhỏ em gái hư hỏng của tôi raw top - Đặc biệt cuối phim còn có một cảnh quay đặc biệt gây ức chế cho nữ diễn phim sex pakistan, onodera được mệnh danh là cô giáo gợi tình phim sex địt em vú to .
Những tên cuồng dâm đó đụ rất nhiều phụ nữ nhưng với con mồi thì chúng phim sex hay me ke, nhìn con Tôi cũng thường xuyên dùng tranh ảnh của cô ấy để thủ dâm. Bạn gái tôi là Risa phát hiện đang ngắm gái xinh vếu to nên bắt tôi phải đưa đi xem phim. Sau khi xem xong, Risa rủ tôi về nhà cô ấy chơi, tôi cũng có thể qua đêm tại đây vì bố cô ấy đang đi vắng. Tuyệt quá! SHOP HOA TƯƠI QUẬN BÌNH THẠNH, Ý NGHĨA SẢN PHẨM BÓ, GIỎ HOA SINH NHẬT ĐẸP TẶNG BẠN GÁI Sinh nhật là một trong những dịp đặc biệt để các bạn trai bày Truyện Làm Bạn Gái Anh Nhé Cô Bé Dễ Thương! thuộc thể loại: full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Hoanghan. Tìm kiếm và so sánh các khách sạn gần Faktorenhaus „Alte Mangel“ với Skyscanner khách sạn. Cộng với hàng triệu phòng từ khách sạn, khu nghỉ mát, căn hộ và nhà nghỉ trên thế giới. Site De Rencontre Amoureuse En France Gratuit. Bắt đầu câu chuyện có hơi đường đột nhưng tôi quả thực không thích giáo viên. Nói thẳng ra thì tôi thực sự ghét những người mang danh nghĩa là giáo viên. Tuy nhiên, bản thân tôi cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường nên không thể cứ làm lơ những người như họ được. Ví dụ điển hình nhất là cô Fujiki Maka, người đang đứng trước mặt ấy là giáo viên nổi tiếng nhất trường và được ban tặng cho cả danh hiệu là “đoá hoa xa xăm”, nghe sến súa quá. Thế mà cô giáo xinh đẹp ấy lại đang đối mặt trực diện tôi với một biểu hiện cực kỳ nghiêm túc khi nói…“Saigi Makoto, cô… cô thích em.”…Hả, gượm chút đã. Vừa rồi là… tỏ tình? T-Tỏ tình thật hả?! K-Không thể nào…! Mình vừa được tỏ tình?! Bởi cô Fujiki sao?!Khoan, khoan, chờ đã, bình tĩnh lại nào. Bớt coi thằng kia. Saiki Makoto, mày phải nhớ cho rõ. Cái lý do mà mày đâm ra ghét bọn giáo viên. Đúng rồi, mày không được phép quên nó. Lúc đó, mày…Lúc đó, tôi còn ở mẫu giáo, và đã yêu thầm một cô giáo trong trường. Cô giáo đó rất xinh đẹp và luôn có hương thơm toả ngát xung quanh nên tôi rất thích bám theo cô ấy. Cái tôi khá trưởng thành ấy đã tự đính một cái nhẫn làm từ hoa và đem tặng cho cô ấy. Có lẽ khi đó trên TV có chiếu gì về nhẫn đính hôn hay đại loại vậy, và chắc tôi đã học từ đó. Cô giáo ấy đã vui vẻ chấp nhận món quà và giả vờ chiều theo ý tôi. Nhưng, cô ta… chỉ sau vài ngày, cô ta liền công bố mình sẽ kết hôn với người khác… và nghỉ việc ở trường mẫu con mụụụụụụụụụụụụ kia!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!“Bà chơi được lắm!” là những gì cái tôi khờ dại lúc nhỏ đã nghĩ, và nó dần hình thành một vết sẹo. Tất nhiên, tôi biết rõ là người đó không có ý xấu gì, nhưng tôi hồi mẫu giáo sao có thể hình dung được tưởng của tôi kết thúc tại dù cơ thể vẫn lớn lên từng ngày trong năm cấp một cấp hai, nhưng đầu tôi vẫn không thể rũ bỏ cảm giác khó chịu này. Có thể nói kể từ ngày định mệnh đó, tôi hết mực cảnh giác tất cả mọi giáo viên nữ. Và nó đều là bởi vì trải nghiệm đau thương ấy. Dù trải nghiệm ấy chỉ đơn thuần là điểm xuất phát, nhưng sự cảnh giác của tôi đối với các giáo viên mãi mãi không như thế, tôi bước lên bậc trung học phổ thông và ngay cả trong năm hai này đây… tôi vẫn không thể thích giáo vậy… mặc cho tất cả những gì tôi vừa nói, tôi lại vừa được cô giáo trong trường tỏ giờ là một ngày xuân trải đầy những bông hoa anh đào rơi phấp phới, báo hiệu một năm học mới. Sau giờ học, tôi đã kêu đến một lớp học trống trải. Người triệu hồi tôi đến đây không phải ai khác ngoài cô Fujiki Maki, giáo viên tiếng Anh của lại đúng là lạ thật, tôi đâu có làm gì để bị cô ấy gọi đến đây. Ngẫm nghĩ lại… đúng rồi, đang lúc ngẫm nghĩ lại! Bất thình lình! Tự nhiên cô lại đi tỏ tình với tôi! Cái đứa không hợp phong thuỷ với giáo viên mà lại được giáo viên tỏ tình là sao?!“Em có vẻ ngạc nhiên lắm, Saigi. Mà, cũng phải thôi.”Đối tượng tôi đang nghĩ đến lại bắt đầu lảm nhảm gì Fujiki… thích tôi sao? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy trong năm hai mươi đã được nhận vào làm giáo viên trường này khi tôi còn đang là học sinh năm hai, lớp A. Tôi nói là trong năm hai mươi, nhưng chắc cũng ở khoảng 24 hoặc 25. Nếu vậy thì tôi thua cô ấy đến độ 7 ngoài dường như không trang điểm nhiều cho lắm, cô ấy chắc hẳn là một người phụ nữ với vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc nâu dài bẩm sinh thả dài sau lưng, thấp thó trong đó là đôi tai xinh xắn. Trang phục bên ngoài của cô ấy mang một màu xanh đậm đi kèm với một chiếc váy ngắn bó sát. Đôi chân thon dài nô ra từ bên dưới chiếc váy ngắn đó đã thu hút không ít biết bao người trong khuôn viên trường. Giờ đây, cô ấy đang đứng ngang hàng với khung cửa sổ của lớp học. Nếu khắc hoạ khung cảnh này lại thì có khi nó sẽ được bày bán như một kiệt tác nghệ thuật.“Nếu em nghi ngờ cô thì cũng phải thôi. Chắc hẳn em đang nghĩ rằng… tại sao một nam sinh nhàm chán như em lại được ai đó tỏ tình, đúng không nào?”“…….”Đúng là tôi không thể phủ nhận sự thật hiển nhiên là một đứa nam sinh như tôi chẳng phải dân nổi tiếng gì, nhưng giáo viên có nên thẳng thừng nói thế với học trò của mình không?“…….Còn cô đang làm cái quái gì vậy?”“Hihi, cô cũng không rõ nữa.”Cô ấy nở nụ cười gian xảo và tiếp đến gần bên động tác thuần thục, cô ấy cởi từng nút trên áo bờ-lu M-Một thung lũng…! M-Một bờ ngực kìa! Làn da của cô ấy, nhìn trắng xoá đến lạ thường… và còn trông thật mềm mại nữa…! Đây có thể không phải là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một khe ngực như thế, nhưng đây chính là bộ ngực của cô giáo nổi tiếng nhất trường tôi…!“T-Thấy thế nào? Cô tự tin về kích thước và hình dáng của nó lắm đấy. A, đừng có nứng lên chứ!”“Vậy miễn là em không nứng thì được hả?!”Quả thực tôi đang suy nghĩ những chuyện đồi truỵ, nhưng trong tình huống này thì tôi đâu phải là người đáng trách!Bị tấn công từ khoảng cách này, tôi có thể nhìn thấy rõ bộ đồ lót của cổ! Không hổ danh là một người phụ nữ trưởng thành; nó vừa đơn giản, vừa kích thích cực kỳ…“Mà này, em Saigi ơi.”“V-Vâng ạ?”“Tuỳ thuộc vào câu trả lời của em, bộ ngực này có thể sẽ thuộc về em để em sử dụng thoái mái đấy biết không…?” Cô ấy có thể đang cười thầm sau lưng, nhưng đôi má hồng của cô đã bắt đầu ửng thấy xấu hổ thì cứ thành thật đi chứ… nhưng làm sao có chuyện một người phụ nữ trưởng thành lại thấy xấu hổ vì đứa con nít hỉ mũi chưa sạch như tôi được nhỉ?“Khoan, khoan, cô không thấy kỳ à?! Không lẽ lời tỏ tình khi nãy… là nghiêm túc sao?!”“Cô đâu có tỏ tình chỉ để cho vui đâu. Đó là lời tỏ tình đầu của cô… không ngờ em lại đi cướp đi lần đầu của cô…”“Này…” Cô đừng có nói những lời dễ hiểu lầm như thế trong khi đang phô bộ ngực trước mặt tôi được không?Tôi biết là mình nên chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhưng thân tôi vẫn là một đứa trẻ đang lớn nên đang đòi hỏi hơi nhiều rồi đó. Cơ mà, coi bộ đó là lần đầu cô giáo này tỏ tình. Đã đẹp như vậy thì trước giờ chắc là chỉ toàn được người khác tỏ gượm đã. Nếu mình tin cô ta chuyện đó thì tính sao đây? Mình có nên tin nguyên chuyện tỏ tình kia luôn không?Đúng rồi, không đời nào “đoá hoa xa xăm” kia lại đột ngột tỏ tình với tôi như vậy được. Đừng có nói đến hội học sinh nam, cô ta còn rất có tiếng với đồng nghiệp cơ mà. Cô ấy không chỉ tốt gỗ mà còn tốt nước sơn. Dù chỉ mới trong độ tuổi hai mươi, các lớp học của cô ấy rất dễ hiểu. Bất kể là khi cô ấy đang đứng lớp, ở ngoài hành lang, trong phòng giáo viên, hay đơn giản là chỉ đang bước đi quanh trường, khung cảnh đó chẳng khác gì một bức hoạ. Đẹp đến nỗi mà, không ai dám chủ động tiếp cận cô ấy cả.“Mấy người thỏ đế quá nhỉ?” là suy nghĩ thường có của tôi nhưng tôi cũng không thể trách họ được. Cô ấy xinh đẹp đến độ khó tiếp cận. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiếp cận cô ấy. Ừ thì, cô ấy quả là một giáo viên xinh đẹp… là giáo viên, là giáo viên đấy. Nếu đem so sánh cô ấy với những giáo viên hay khó chịu, hoặc những người hở một cái là liền than thở về vấn đề của họ, thì cô ấy ắt hẳn là một vấn đề khó giải quyết hơn. Thử nhìn thẳng họ xem, họ đâu có bộ mặt nào khác. Họ toàn là những giáo viên vô tích sự, không khác gì vẻ bề ngoài. Tôi chỉ cần biết cẩn trọng khi đối phó với họ thì chẳng phải lo gì tôi biết đối phó thế nào với cô giáo này đây? Tôi phải làm gì một khi lơ là giao tiếp với cô ấy? Bởi vì vậy nên tôi phải tránh cô ấy càng xa càng tốt. Dù cho cô ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp tôi, tôi chỉ cần hạn chế tiếp xúc hết mức có thể là được. Ít nhất thì, đó là những gì tôi đã làm cho đến nay…Vậy mà hôm nay tôi lại được đích thân bà cô gọi đến đây. Biết nghĩ gì bây giờ?“Coi bộ em đã bắt đầu im lặng suy tư rồi. Ừ, cô phải nỗ lực hơn nữa… nhưng đừng nói với cô là em thích quần chíp hơn là ngực nhé…?!”“Em không có ưa cái nào cả!”Đừng có đặt tay xuống dưới váy của cô! Rút nó ra ngay!!!Cô là đoá hoa xa xăm ngoài tầm với mà sao cứ khoái khoe cho tôi thấy những thứ không nên dễ dàng được để lộ như thế!“D-Dĩ nhiên… tuỳ thuộc vào câu trả lời em, cô còn có thể tặng em một món đồ lót của cô như là một món quà nho nhỏ… đấy nhé?”“Cho dù em có nhận nó thì…”Tôi không nghĩ đó là trọng tâm của vấn đề ở đây.“Hihi, em Saigi lì lợm quá à. Cô thậm chí đã chọn một phòng học vắng vẻ như thế này nhằm quyến rũ em chút ít để nhận được câu trả lời tích cực mà… Tàn nhẫn thật đó.”“Vậy câu hỏi ai mới là người tàn nhẫn ở đây hẳn không nằm trong hướng đi của cuộc trò chuyện này nhỉ?”Không phải cô em đang coi em như một đứa ngốc à? Cơ mà đúng là em ngốc thở dài ngán ngẫm, cô ấy vẫn cứ tiến lại gần thế này? Cô muốn đánh nhau đúng không? Tôi nói thẳng luôn là tôi yếu lắm nhé. Tôi còn không đủ tự tin là có thể đánh bại một đứa gái cùng tuổi nữa.“Thôi nào, đừng có cảnh giác như vậy. Cô không có cắn em đâu mà lo.”“Thế cơ á…”Chỉ với một cú đẩy, cô ấy đã đè tôi lên chiếc ghế nằm gần đó.“Aaa, thoải mái quá.”“……! Còn em chẳng thấy thoải mái chỗ nào!”Trong lúc tôi còn đang nghĩ ngợi không biết cô ấy tính làm nữa, bộ ngực của cô ấy chợt đè lên đầu ngực…! Bộ ngực ấy…! Chúng vẫn còn đang đập vào mặt, vào đầu tôi!“Nó đang đập vào mặt em đấy, cô ơi!”“Cái gì đập cơ? Nếu em không nói rõ thì cô không hiểu gì đâu.”“Cái thứ mà cô đang ép mạnh lên em đấy!” Cô ấy nghĩ gì mà nói thế trong khi đang cười khục khịch?!“Em có thể trả lời trong tư thế đó… hay là em muốn cô bắt em đứng dậy trả lời?”“C-Cô Fujiki chắc hẳn không phải là người như thế mà nhỉ?”Vả lại, tôi cũng đâu phải là đứa thích khổ dâm.“Mà này, Saigi ơi. Cô Kawarasaki trường mình bắt học sinh đứng nguyên tiết học nếu không trả lời được câu hỏi đấy.”“Em sao hiểu được hiểu cô ấy nghĩ gì… có thể cô ấy muốn cảm thấy mình vượt trội hơn người khác.”Tiện nói luôn, tôi có tính thường hay trả lời ngỗ ngược nếu đối tượng là giáo Kawarasaki kia là một trong số những giáo viên ác độc với sở thích xấu là hỏi học sinh những câu gần như không thể nào trả lời được.“Có khi giữ im lặng là một cách đối phó tốt hơn. Cũng có một số học sinh của cô đi theo hướng đó.”“Em không phải loại nam sinh ngu ngốc hay dùng nấm đấm của mình. Em thuộc dạng thích giữ im lặng hơn.” Nhưng cũng có thể có nhiều học sinh đã đứng lên chống lại cô Kawarasaki.“Nhưng em phải hiểu là mình không được phép cãi cọ với giáo viên nhé. Cô Kawarasaki thì sao cũng được nhưng cô không muốn em làm thế với cô. Cô phải trừng phạt Saiki nói nhiều của cô vậy.”“Hả? Trừng phạt…… kho—?!” tiếng ấy đã thực sự vang lên. Một tiếng động mà không nên xuất hiện trong tình huống này. Rồi, cái cảm giác dịu dàng ấy đọng lại trên má tôi. Đầu tiên là ngực, giờ đến…… thôi rồi!“Cô Fujiki đang làm quỷ quái gì vậy?!”“Hôn em.”“Đừng có ngượng ngùng trả lời lại. Tại sao lại hôn chứ?!”“Cô được phép hôn người mình thích mà nhỉ. Cô đâu có định làm chuyện đó với người mình không thích.”“Nhưng em là học sinh của cô chứ đâu phải là người cô thích?!”“Cô mới hôn thôi mà, em đâu cần phải thấy kích thích như thế. Nè, thêm một hình phạt nữa.”Chụt cô này… Vừa rồi còn gấp đôi lên nữa…!“Nhưng thế thì chắc em cũng tự hiểu rồi nhỉ? Chúng ta không phải bên Mỹ và cô cũng không định hôn người con trai nào mà cô không yêu. Lời tỏ tình của cô là từ tận đáy lóng đấy nhé.”“…….….”Một chuyện như thế này chắc chẳng nhằm nhò gì đối với người lớn. Bản thân tôi cũng đâu có rõ thế giới người lớn là như thế nào đâu. Suy nghĩ như thế đúng là giúp giảm nhẹ đầu óc tâm tư thật.“À, phải rồi ha. Chúng ta đã hôn nhau rồi, nên em cứ gọi cô là cô Maki.’ Nhiều học trò khác cũng hay gọi cô như thế, nên chắc sẽ không có ai thấy kỳ hay gì đâu. Giờ lặp lại theo cô nhé, cô Maki ơi’.”“……”“Có vẻ như em vẫn muốn bị trừng phạt—”“Cô Maki. Vâng, em sẽ gọi cô là cô Maki!”Nếu cô ấy cứ tiếp tục như thế thì tôi sẽ phát mừng—không, phát khóc mất!Tạm không nói đến lý do tại sao tôi lại muốn khóc, cá nhân tôi sẽ vui vẻ chọn phương án mà sẽ giúp tôi thoát khỏi tình huống tình, chẳng hiểu sao chuyện này lại xảy ra vậy trời?Tôi sẽ trực tiếp nói thẳng luôn, nhưng điểm số của tôi chỉ ở mức trung bình, khả năng thể thao và ngoại hình của tôi cũng tương tự như vậy. Tôi cũng không phải là đứa con trai cao to cho lắm. Tôi sẽ không tự gọi bản thân mình là một đứa ngốc, nhưng căn bản thì tôi chỉ là một nam sinh trung học bình thường có thể được tìm thấy ở bất cứ nơi nên… phải rồi, chắc chắn chỉ có thế mà thật mà nói, tôi đã thấy ban đầu chuyện này thật kỳ lạ. Một giáo viên xinh đẹp như cô ấy lại đi tỏ tình với nam sinh bình thường, nhàm chán như tôi…“Là một chuyện không thể nào xảy ra! Cô đang âm mưu gì đó?!”“Hả, hả?” Dường như bất ngờ trước sự bùng phát của tôi, cô ấy cuối cùng cũng lùi lại một bước.“Cô à, cô hẳn phải nhận thức được địa vị của mình trong ngôi trường này. Nói ra thì có hơi kỳ nhưng cái danh hiệu đoá hoa xa xăm’ đã được mọi người dành riêng tặng cho cô. Tại sao cô lại đi tỏ tình với một học sinh như—”“Cô rõ ràng không phải đoá hoa nào như vậy cả. Hẳn em cũng hiểu rõ điều đó mà nhỉ?”“…….”Đúng như cô chắc hẳn là người duy nhất trong toàn thể ngôi trường này nhận thức được rằng cô ấy không phải là một đoá hoa xa xăm gì cả. Cô ấy đang cởi đồ ra, hôn má tôi và vân vân mây mây. Và, cô ấy biết… là tôi biết? Hả? Tại sao?“Phụ nữ cũng có những bí mật của riêng họ. Nhưng Saigi ghét thế mà đúng không?”Coi bộ cô giáo này đã biết hết những gì tôi thích và ghét…“Nhưng chuyện này hiện đâu có liên quan gì đến bí mật của cô đâu.”Đúng rồi, cuộc trò chuyện này đang rẻ lệch hướng.“…Đúng là cô là một giáo viên, và em là một học sinh. Cô là người lớn, còn em chỉ mới là trẻ vị thành niên thực sự.”Tại sao lại có độn thêm “thực sự” vào đó?“Cô thực sự rất thích em nhưng… nếu Saigi chấp nhận lời tỏ tình này, cô sẽ là một người cô tồi tệ.”“Ể? Cũng đúng là vậy thật…”Người cô xinh đẹp đã mở lời tỏ tình, vậy mà giờ nói gì thế này.“Vì vậy, nếu Saigi đồng tình yêu cô, cô sẽ nghỉ nghề nhà giáo và sống ăn năn cho hết quãng đời còn lại.”“Cái gì?!”“Có khi cô sẽ đi tu… Phải ha, có một tu viện gần đây mà.”“Có cái khỉ khô ấy!”A, lỡ mất lễ phép rồi. Nhưng tôi không kìm lại được mà thốt lên luôn! Mọi chuyện càng ngày càng trở nên đáng nghi sau lời tỏ tình ban đầu! Tôi còn không biết tại sao cô ấy lại làm lố lên như thế nếu tôi chấp nhận lời tỏ tình?! Tôi đúng là không hiểu nổi cô ấy!“Cô sẽ huấn luyện em đến khi nào em yêu cô thì thôi. Sau đó… sẽ là lời chia tay của đôi ta!”“Cô cũng chấp nhận điều đó sao?!”Tôi đầu hàng! Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả! Ban đầu đã chẳng hiểu gì, nhưng giờ lại càng lún sâu hơn!“Không sao đâu. Cô không quan tâm kết quả. Chỉ là, cô muốn dạy dỗ em với cảm xúc này trong lòng. Em Saigi tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi.”“Này…”Cô ấy tiến đến bên tôi, dựa vào người tôi với cặp mắt xếch lên, ngước nhìn đã lớn rồi mà sao cô ấy dễ thương rất nhiều người phù hợp với miêu tả xinh đẹp hay đáng yêu, nhưng khi cô ấy nhìn tôi với nụ cười bất bại đó, một sự dễ thương kỳ lạ đã được phóng thích từ cô ấy vào người tôi…!“Không sao đâu, tình cảm cô dành cho em là thật. Cô chắc chắn rằng sớm muộn gì em cũng sẽ có cảm xúc đó thôi.”“……Cô có điên khùng cỡ nào thì cũng đừng có lôi em vào chuyện này.”“Không sao, không sao. Chúng ta còn thời gian mà. Cô sẽ dạy em, đi từ một học sinh bình thường’ lên thành một học sinh yêu cô’…….!”Đôi môi của cô ấy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc đến dáng sợ. Khác nhau như nước với lửa khi so với cô gái trường mẫu giáo của tôi, mặc cho hồi nhỏ tôi tỏ tình thì cô ấy cũng mỉm cười như tiện đây thắc mắc luôn, giả sử như những gì vừa nói là nghiêm túc đi, cô ấy định dạy bảo tôi như thế nào…?Không ổn rồi… không ổn thật rồi… Tôi đã luôn giữ khoảng cách với những giáo viên nhưng bây giờ câu hỏi ấy đã nảy lên trong đầu tôi. Có lẽ bởi vì tuổi tác của cô ấy không khác xa tôi lắm nên tôi đã lỡ xem cô ấy như một trường hợp đặc biệt. Bộ ngực và cả ngón tay thon gọn nâng váy lên của cô ấy, làm sao tôi có thể phớt lờ những thứ đó!Tình yêu, khoá học đặc biệt, từ chức giáo viên nếu tôi phải lòng cô ấy. Cô ấy quăng cho tôi mấy chủ đề dị thường hết lần này đến lần khác. Ánh mắt nghiêm túc của cô đang gây nên sự xáo trộn trong tâm can biết là không nên chấp nhận chuyện này nhịp tim vẫn không hề đập chậm được. Không chừng cô ấy đã bắt đầu “huấn luyện” tôi từ nãy giờ rồi…Đây là… mở đầu cho câu chuyện của tôi và cô giáo tôi. Bình dị và êm đềm, mọi thứ cứ thế bắt đầu trong lớp học vắng vẻ này. Tập 01 Chương 1 Buổi học đặc biệt của cô Maka. 25 Bình luận - Độ dài 9,366 từ - Cập nhật Nằm trong khoảng độ tuổi 24, Fujiki Maka là một công dân đang đi làm của xã hội, nghề nghiệp cụ thể là một giáo viên tiếng Anh của ngôi trường tư thục khi tích luỹ kinh nghiệm trong thời gian ngắn sinh sống tại Mỹ, cấp độ ngữ pháp và phát âm của cô đã gần như ngang bằng với người bản ngữ. Ngoài trọng trách là giáo viên chủ nhiệm của lớp 2A ra, cô ấy không có hoạt động ngoại khoá ở câu lạc bộ nào trong trường. Cô là một người luôn đưa ra lời khuyên trong giờ học, khiến cho không ít lần bài học bị lạc đề nhưng hầu hết nó cũng đều liên quan đến tiếng dù những loại giáo viên như cô thường không nhận được nhiều sự chú ý cho lắm, nhưng cô Maka là một trường hợp đặc biệt đi ngược với lẽ thường hết, cô ấy rất xinh đẹp. Thậm chí người mẫu hay diễn viên nổi tiếng có khi còn chưa đẹp bằng nữa, đa phần những giáo viên trẻ tuổi đều cư xử thân thiện với học sinh của mình và rất để tâm đến những gì các bạn trẻ thời nay ưa thích, nên lớp học của họ lúc nào cũng thú vị. Tuy nhiên, nếu họ cố gắng quá mức thành ra gượng gạo thì học sinh trong lớp sẽ dần phát ngấy mà vào đó, phương châm của cô Maka là “Được học sinh yêu thích làm gì, thà tập trung chuyên môn cải thiện các em ấy thì tốt hơn.” Điều này làm các buổi học của cô khác biệt hơn hẳn so với mấy giáo viên khác, mọi học sinh đều ưa học cô hơn.“…Và nếu đặt thì quá khứ giả định vào đây, các em có thể tự do chèn từ “if” vào câu mà không gặp khó khăn gì. Dĩ nhiên, cũng có một số trường học bất thường về mặt ngữ nghĩa các em cần chú ý, nhưng chỉ cần thực hành ngữ pháp và câu cú thường xuyên thì các em sẽ hiểu bài ngay thôi.”“…….”Đứng ở sau bàn giáo viên chính là cô giáo tiếng Anh xinh đẹp mà tôi đang nói đến. Ngay cả những câu chữ cô ấy viết trên bảng đen trong khi giảng bài cũng rất là gọn gàng và dễ đọc. Bất kỳ học sinh nào cũng biết ơn cô vì điều tại, tôi đang ngồi ở hàng ghế cuối của lớp học ở cạnh bên cửa sổ. Đây không phải là chỗ ngồi ban đầu của tôi, nhưng một bạn nữ trong lớp đã nhờ tôi đổi chỗ. Được ngồi ở hàng ghế xa khỏi giáo viên nhất quả thực là dễ chịu. Tôi muốn định cư luôn ở chung quy thì những buổi học của cô Maka vô cùng yên bình và do bản tính không thích nghe người khác xì xào trong lớp nên tôi rất cảm kích cô. Cơ mà vẫn có người trong lớp đang ngủ gật, và lại còn là người mà đòi tôi đổi chỗ nữa chứ… nhưng bạn ấy trước giờ đã như vậy nên tôi tạm gác sang một nhiên, mặc dù đã có chỗ ngồi xa giáo viên vây rồi, tôi vẫn không thể giữ bình tĩnh.“Nó có liên quan đến cấu trúc của các câu nhiều vế, nên nếu các em có thể học kỹ thì có thể sử dụng thời gian của mình một cách hiệu quả cho việc…”Giờ tan trường ngày hôm qua, cô giáo viên kia trông không khác gì một mụ phù thuỷ mà sẽ lạm dụng quyền hành giáo viên của mình… nhưng bây giờ cô ta đang cư xử như mọi ngày. Chắc là cái chuyện hôm qua chỉ là đùa giỡn thôi đúng không?“Còn câu hỏi này thì… mời em Saigi. Em hãy đi lên bảng trả lời cho cô câu này.”“Hả?”Tôi ngây người ra khi đột nhiên nghe thấy tên mình được gọi. Ở trên bảng đen vừa có một số câu hỏi liên quan đến ngữ pháp chừa lại cho nãy giờ mình toàn để lọt ngoài đành đi lên bảng đen với các ghi chú trong vừa mới bước lên cạnh cô ấy thì đã có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn… làm tôi chẳng thể nào tập trung vào câu trả lời được!Nếu cô cứ toả ra mùi hương ngọt ngào như vậy thì mấy đứa con trai ngu ngốc như tôi sẽ bị mê hoặc ngay thôi. Tất nhiên, tôi sẽ không sa đoạ. T-Tôi nhất định sẽ không bị người đàn bà này chi phối!“Em đang nghĩ ngợi gì vậy? Đừng nói với cô là nãy giờ em không nghe giảng đấy nhé?”“…….! Kh-Không có…”Cô ấy tiến một bước lại gần, bờ ngực ấy gần như chạm lấy tay tôi…! Gì thế này, cơ cánh tay tôi đang bị quấn lấy bởi một thứ gì đó mềm mại! Nghĩa là tôi vẫn có thể cảm thấy độ mềm dẻo của nó mặc cho có đến mấy lớp ngăn cản là bộ đồ, áo bờ-lu và áo ngực sao?!“Được thôi. Vậy phiền em trả lời câu hỏi dùm cô.”Cô ấy bước tới bên tôi, và rồi không hiểu vì lý do gì mà xắn tay áo bên phải của mình. Kẹp ở đó là một mảnh giấy có ghi Cô đang không mặc áo ngực. Dòng chữ được viết trong đó nhìn còn nắn nót, dễ thương hơn cả trên bảng. …….Cô đang có ý gì đây trời? Bộ cô cố tình không mặc áo ngực để áp nó vào cánh tay tôi? Cái bà cô tự cao tự— à không, cái đoá hoa xa xăm này đang giở trò đồi bại vậy sao?Tất nhiên, tôi đã không thể trả lời câu hỏi trên bảng và đã bị cô Maka mắng cho một không thuộc loại mấy đứa ngốc cùng khối mà thường hay nói “Được cô ấy nhìn với ánh mắt khinh bỉ cũng chính là một phần thưởng để đời!” Vì vậy, trong lòng tôi không vui chút nào.“Chào mừng em đến với lâu đài của cô!”“…….”Tôi không biết mình nên đáp lại, bật cười hay bỏ chạy ngay khi nghe thấy câu phát ngôn trường, tôi lại một lần nữa bị gọi, hay ngày liên tiếp luôn, đến phòng chuẩn bị tài liệu dụng cụ cho môn tiếng Anh ở tầng hai của toà nhà thứ hai trong trường. Kích thước của nó to gấp ba lần một phòng học bình thường, và ở đó có bốn chiếc bàn đặt chính giữa, trực tiếp đối diện nhau. Tuy nhiên, chỉ có một trong số đó có vẻ là gần đây mới được sử dụng. Chưa kể, người chào mừng tôi đến đây lại đang ngồi ở trước cái bàn đó.“Đây là lần đầu tiên em đến phòng này nhưng nó thực sự vắng vẻ nhỉ. Không phải còn có mấy giáo viên tiếng Anh khác trong trường sao?”“Dĩ nhiên là có rồi nhưng họ đã chuyển phòng. Chỉ có duy nhất căn phòng này là lâu rồi chưa được sử dụng.”“Ra vậy. Nói thật thì em thấy căn phòng này chứa quá nhiều thứ.”Có đến không biết bao nhiêu thùng carton đã được xếp hơi hơi ngăn nắp bên cạnh những bức tường và đứng từ xa cũng có thể thấy xấp văn bản và tài liệu đang chuẩn bị trào ra bên ngoài.“Ngôi trường này đã có lịch sử hơn năm chục năm mà. Những văn bản cũ, đáp án cho bìa kiểm tra, mọi thứ được dùng đến từ trước đến nay đều đã bị quăng vào trong căn phòng này. Họ nên đốt đại nguyên căn phòng này đi cho rồi.”“Nếu có đốt thì nhớ làm trước kỳ kiểm tra tiếp theo của em.”“Không hổ danh là một học sinh. Làm cô hoài niệm quá. Nhưng nếu Saigi thực sự muốn thế thì cô có thể nảy ra một số ý tưởng để thực thi chuyện đó đấy.”“H-Hay thôi đi ta, cô đừng làm vậy…”Coi bộ không đùa giỡn trước mặt bà cô này được…. Ờ thì, có thể cô ấy cũng đang đùa theo thôi nhưng tôi có cảm nhận được một chút gì đó gọi là nghiêm túc trong lời vừa rồi.“À, quên. Nói gì thì nói chứ đây cũng là phòng chuẩn bị tài liệu dụng cụ. Nó vẫn có nhiều dữ liệu quý báu. Và nếu không cần gì đặc biệt thì rất ít khi nào giáo viên khác đến đây. Họ chủ yếu chỉ ở trong phòng giáo viên.”“Hể~ Theo như những gì em biết thì có một số thầy cô còn sử dụng chỗ của mình như ngôi nhà thứ hai, đem đến vô số những thứ không liên quan gì đến giáo dục, ví dụ như áp phích chẳng hạn.”“Để có gì cô mang lên một cái áp phích có hình Saigi luôn nhé.”“Cô định quấy rối ai đó!”Và tôi cũng đâu định bán áp phích có hình mình.“…Tức là em chỉ định để áp phích hình cô trong phòng của mình thôi sao?”“Cô không có lý do gì để thêm cụm tức là’ vào làm gì….Và ừ, em không có định để cảnh sát bắt đâu.”“Nhưng cô nghĩ là mình có thể cung cấp nhiều vật liệu cho chuyện đó mà. Như một bức ảnh cô mặc áo tấm này, và nếu em nỗ lực nài nỉ thì có khi cô tặng thêm một tấm đồ lót.”“Đ-Đồ lót?!”Vậy cô ấy chỉ che đi thân hình gợi cảm tự tôn của mình bằng thứ vải còn ít hơn cả một tấm khăn sao… Điên quá đi mất, nếu cô tạo dáng như vậy thì tôi không thể nào chỉ coi nó là một tấm áp phích được…!“Em cũng có toàn quyền sử dụng nó như thế nào em muốn. Ây da~ Không biết em sẽ làm gì cô đây~?”“Thôi đi!”Cứ đà này thì cô ấy càng ngày càng mất đi phẩm giá của danh hiệu đoá hoa xa xăm.“Đâu, cô đang nói nghiêm túc đấy. Cực kỳ nghiêm túc luôn.”Ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc của cô không khác gì như đang trong lớp giảng dạy. Bởi vì tôi luôn nhìn vào mắt của những người quanh mình nên tôi hiểu rõ điều này. Cô ấy không hề đùa giỡn.“Trước đó em cũng đã váy bẩn cô trong lớp học mà. Em Saigi lúc nào cũng hành động mà không biết do dự.”“Cô mới là người không biết do dự! Còn viết cô không mặc áo ngực’ nữa chứ!”Thôi rồi, tôi đang nhớ lại cái cảm giác mềm mại ấy…“Chuyện đó thì cô đã đi quá lố. Cô sẽ rút kinh nghiệm…”“Có vẻ một mụ phù thuỷ cũng biết lương tâm là gì.”“Em nói là mụ phù thuỷ chứ? Tại nó cần thiết cho nền tảng giáo dục của em thôi. Đôi khi cô phải cho roi cho vọt, và cho ngọt cho bùi. Cô lâu lâu cũng phải để lại ấn tượng mạnh.”“Vậy nó quả thực là một hình phạt sao……. Mà sao cũng được, miễn là cô biết rút kinh nghiệm. Thế, cô gọi em hôm nay là để làm gì?”“Cô muốn tiếp tục giáo dục em. Biết nói sao nhỉ, hôm qua là ngày đầu của em. Kể từ giờ, cô sẽ luôn gọi em đến nơi này, lâu đài của riêng cô.”“Chúng ta còn sẽ tiếp tục nữa sao?!”Cô nghĩ gì mà đi gọi nó là giáo dục thế hả? Và dùng cơ sở của trường để làm chuyện này có được không đó?“Năm mới chỉ mới bắt đầu thôi mà nhỉ? Trước hết, cô phải giải quyết triệt để những học sinh hư hỏng vì nếu để nó kéo dài thì sẽ khó đối phó lắm. Cô phải duy trì đà vượt trội của mình.”“E-Em hiểu rồi…. cô nói không sai.”“Cô cũng không thích đột nhiên bị lật ngược thế cờ. Từ đầu đến cuối, cô phải luôn ở trong vị thế thuận lợi và nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay.”“Em đang nghe thấy một số từ vựng có hơi cực đoan đây…”“Cũng phải thôi, vì cô đâu muốn mình bị biến thành một kẻ thua cuộc trong tình huống này.”“Nhưng em không nghĩ một tình huống như thế sẽ xảy ra đâu.”Chúng ta đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy?“Đối với nhà giáo, đây là một cuộc thi. Em thường nghe cán cân của lớp học thường bị lật đổ chỉ bởi vì một đứa trẻ hư hỏng. Ngôi trường dĩ nhiên sẽ muốn tránh điều đó. Chúng ta dù gì cũng là một trường tư, nên nếu có chuyện không may gì xảy ra thì ban điều hành sẽ co cẳng chạy đến hiện trường ngay.”“Giải thích sống động quá…”Cơ mà tôi cũng hiểu ngôi trường của mình về mặt căn bản thì cũng chẳng khác gì một tổ chức kinh doanh. Cái vấn đề ở đây là cô ấy đang gọi là trẻ hư hả…“Phần mở màn này tuy có hơi dài dòng nhưng đây là lý do tại sao cô sẽ dùng quyền hành của mình để gọi Saigi đến cố vấn học tập.”“Không không không, lạm dụng quyền hành để tổ chức những buổi cố vấn học tập nhằm khiến em yêu cô Maka là sai hẳn còn gì.”“Dĩ nhiên, cô có một cái cớ khác. Thì tại Saigi có một tính cách như thế mà. Bởi vì vậy, để đảm bảo một đứa trẻ hư như em sẽ không gây rắc rối gì cho trường, cô sẽ dùng căn phòng này cho buổi cố vấn học tập.”“T-Trẻ hư…!”Ừ thì tôi biết trước giờ cô ấy luôn xem tôi như một đứa trẻ hư. Tại tôi có thói quen hay cãi lại mà không để tâm suy nghĩ, nhưng đó chỉ là bởi vì tôi không muốn giấu hiềm khích của mình đối với giáo viên. Vì vậy, nếu một đứa trẻ ngoan hiền như tôi cần được giáo huấn lại thì cái ngôi trường này sai lắm rồi…!“Em có thể xem qua tờ giấy này được không?”Về phía cô Maka thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến tinh thần suy sụp của tôi và cứ tự nhiên đưa tôi một tờ giấy in.“Hả…? Bí mật của cô Fujiki Maka’ à…? Chiều cao 160cm, cân nặng 47kg, số đo ba vòng là 88-57-87…… Cô đang đưa cho em cái gì thế?!” Tôi hốt hoảng trả lại nó cho cô.“Nhưng nếu cô muốn cưa đổ em thì cô sẽ phải nói cho em biết về con người cô chứ. Thu thập những dữ liệu này của cô cũng quan trọng mà phải không?”“Cô đang dạy cái củ lạc gì vậy hả…!’Chưa kể chúng tôi đang ở một mình bên trong căn phòng vắng vẻ này nên tình huống này ngay từ đầu đã nguy hiểm lắm khoan…88cm sao. Không ngờ vẫn có người có số đo như thế…. và 88cm đó còn chạm vào tay tôi nữa chứ….“Vả lại, không phải em đã nói với cô rồi sao! Cô đang mưu tính gì mà lại dụ dỗ học sinh mình vậy hả?”“Em Saigi có nghĩ rằng tình yêu đôi lứa có nhảm nhí lắm không?”Hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi, cô Maka lại khoe cặp giò thon gọn của mình qua hành động bắt tréo chân.“Hở? Cô đang nói vớ vấn gì vậy…? Cô Maka đang nhắm đến một tình yêu có qua có lại giữa hai chúng ta mà phải không?”Aaaaa, xấu hổ quá…“Ai đó phải lòng yêu một người khác là một chuyện. Lấy ví dụ như bạn Amanashi trong lớp em. Phần lớn mấy cậu con trai… có lẽ vậy là nói quá nên thôi cứ cho là một phần ba đều thầm thương trộm nhớ cô ấy. Em thấy cô nói có đúng không?”“…Có lẽ đúng là vậy thật.”Cô bạn đó rất là nổi tiếng theo nhiều nghĩa và do đó cũng được nhiều cậu con trai để ý, đến tôi cũng biết chuyện đó.“Nhưng trong số tất cả các cậu bé đó thì cô ấy chỉ có thể có tình yêu đôi lứa với duy nhất một người. Từ đó suy ra xác suất thành công của từng cậu bé đó không cao cho lắm.”“Nếu chúng ta đang nói về xác suất thì cũng đúng.”Amanashi mà đồng ý lập hậu cung thì mới là lạ, vì đây đâu phải là Light Novel.“Chính vì vậy nên chúng ta cần phải nhẫn nại mới có thể cưa đổ được đối tượng. Chỉ có những đứa trẻ còn học tiểu học mới ngồi cầu nguyện là người mình yêu sẽ đáp trả lại tình cảm của mình. Để hai bên yêu nhau thì cũng cần phải bỏ ra không ít mồ hôi nước mắt. Những điều cô đang làm cũng giống vậy thôi.”“Nhưng cho dù cô có nỗ lực đến mấy thì cũng đâu thể bảo đảm rằng người kia sẽ yêu cô, lúc đó cô chỉ còn phương án bỏ cuộc.”“Trong thế giới này, có những trận chiến mà chúng ta không được phép để thua!” Cô ấy đứng bật dậy khỏi chiếc ghế và giơ nắm đấm vềt chẳng biết mình ở đây để làm gì nữa.“Thân là một nhà giáo, cô sẽ lợi dụng hết mọi thứ có trên tay. Về căn bản, cô sẽ cho em Saigi thấy cô là một con người cần cù và từ đó huấn luyện—à không, giáo dục em.”“Hình như mới nãy cô vừa nói một điều kinh thiên động địa…. Không phải cô đang lạm dụng quá mức địa vị của mình à?”“Dẫu là một giáo viên, nhưng cô đã vẫn tình cờ gặp và phải lòng em, một người học sinh. Vì vậy cô sẽ dùng hết mọi mưu kế trên trời dưới đất để có được em!”Nói đoạn, nắm đấm của cô ấy khẽ run rẩy… Nhìn dễ thương đấy chứ.……Thôi chết, lẽ nào cô đã đầu độc mình rồi?!“Cơ mà, cô có thấy lý do đó có thoả đáng chút nào không?! Cô còn đang tự ý sử dụng phòng tài liệu này, rõ ràng là lạm dùng quyền hành còn gì!”“Mấy giáo viên tiếng Anh cũng đâu định dùng nó. Cô chỉ là mới kiếm được một lý do chính đáng để sử dụng nó hiệu quả thôi.”“……”Tôi suýt tí nữa quên rằng bà cô này là một đoá hoa xa xăm, làm gì có chuyện ai đó dám cả gan tiếp cận nó. Tôi còn nghe có tin đồn rằng tất cả mọi đồng nghiệp của cô ấy cũng đều giữ ý thức không tiếp cận. Nếu họ biết cô Maka ở phòng này thì sẽ không một ai dám bẽn lẽn tới đây… chắc là vậy.“Nhưng được như ngày hôm nay cũng một phần là nhờ vào chuyện ấy.”“Chuyện ấy…?”Cô ấy đang nói chuyện gì thế? Tính tới nay thì cô ấy đã tới trường này giảng dạy được một năm rồi, nên cũng có khá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Đúng rồi, không phải trước đây đã có một vụ rùm beng sao?“Nhưng nếu em được coi là một đứa trẻ hư thì không phải bản thân cô cũng rơi vào dạng hư hỏng vì làm mấy chuyện như vậy à?”“Mặc dù rất muốn biết tại sao em tự nhiên lại đột nhiên chỉ trích giáo viên của mình như vậy, nhưng miệng lưỡi em lúc nào chẳng thế nên cô sẽ tạm thời tha cho. Quay lại chủ đề chính…” Vừa nói xong, cô ấy đã rút điện thoại cảm ứng và bật nó lên. “Chúng ta nên trao đổi thông tin liên lạc. Để có thể cố vấn tốt thì chúng ta cần phải giữ liên lạc với nhau.”“Hảả? Cô có được phép xin số học sinh không đó?”“Nếu em không muốn thì cô đành phải gọi em mỗi khi tới tiết của bộ môn. Cô thì thấy cách nào cũng được.”“Em sẵn lòng cho cô số điện thoại của em ạ.”Tôi thà nhận tin nhắn của cô ấy còn hơn là bị gọi tên mỗi ngày, dù sao thì tôi cũng chẳng muốn bị người khác nghĩ mình là một đứa trẻ hư. Tuy tôi cá chắc là sẽ có rất nhiều người làm mọi giá để được số điện thoại và tài khoản LINE của cô Maka, nhưng cá nhân tôi chẳng thấy vui chút nào. Và đâu phải cô ấy sẽ gửi tin nhắn rác liên tục mỗi phút đâu… đúng không nhỉ?Vào ngày hôm sau, giữa tiết thứ hai và thứ thấy giờ giải lao chỉ có đúng mười phút thì quá là vô lý. Chưa kể, bởi vì tiết tiếp theo là tiết thể dục nên chúng tôi cũng phải tranh thủ thay đồ và di chuyển đến nhà thể chất của trường. Thế là chẳng còn lại bao nhiêu phút giải lao. Giáo viên có đến trễ một chút hay không thì cũng chẳng ai quan tâm, vậy thì tại sao phải sắp xếp thời gian nghiêm ngặt như vậy cho các học sinh vậy khi thay vào đồng phục thể dục bên trong phòng thay đồ nam, tôi bắt đầu đi về hướng lối vào của toà nhà thể chất. Không phải là tôi không có bạn bè, nhưng tôi cũng không có ai để gọi là bạn bè thân thiết cả. Vì vậy nên tôi dành phần lớn thời gian tập thể dục một mình. Nói thật thì bây giờ tôi rất là vui mừng vì đã được ở yên một mình. Nếu tôi có bạn thân thì họ chắc chắn sẽ phát hiện ra những gì cô Maka đang làm. Đến giờ thì cô ấy vẫn chưa gọi tôi cuộc nào nhưng tôi vẫn khá chắc là cô ấy rất nghiêm túc về chuyện “cố vấn học tập” gì lại thì cô ấy đã hôn và đẩy ngực vào thẳng mặt tôi… không biết liệu chuyện này rồi sẽ đi về đâu nữa đây. Nh-Nhưng không phải tôi đang trông mong điều gì đâu đó!“Hửm…?”Vừa đi đến tủ giày ở lối vào thì một cô gái với vẻ ngoài nghiêm túc liền bước về hướng của tôi. Với mái tóc đen dài, cô ấy vận bộ đồ đồng phục một cách chỉn chu và ngay cả dáng đi cũng toát đầy vẻ trang nghiêm.“Ừm… Hừm…”“C-Có chuyện gì vậy?”Cô ấy dừng lại ngay trước mặt tôi, ánh mắt dò xét tôi từ đầu đến chân.“Kéo khoá áo lên cho đàng hoàng đi. Nhìn bộ dạng vô ý thức quá.”“Hể……”Nói xong, cô ấy tự mình chỉnh lại tác phong của tôi mà còn không cho tôi cơ hội tự kéo áo. Do hai khuôn mặt của chúng tôi lúc ấy dí sát vào nhau nên hương thơm của cổ đã đập vào não bộ tôi.“Tốt lắm. Đừng có mà lơ là lúc tôi không để ý đấy.”“Dạ vâng…”Dường như hài lòng với câu trả lời của tôi, cô gái tóc đen dài ấy chuyển đi sang chỗ khác. Tất nhiên, ngay khi cổ vừa khuất khỏi tầm nhìn thì tôi liền kéo khoá xuống. Hôm nay thời tiết có hơi nóng nực nên mong cô tha cho người đó vẫn quá nghiêm túc như thường lệ… thôi cũng đành, dù gì thì đó là nhiệm vụ của bạn ấy mà.“Ồ, Saigi mặc áo thể dục kìa, dễ thương quá.”“……”Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm nhìn của tôi ở đầu kia tủ giày. Chẳng biết từ lúc nào mà người đó đã bắt đầu lấy điện thoại ra và chụp ảnh tôi. Tất nhiên, người đó chẳng thể là ai khoác ngoài cô Fujiki Maka — đoá hoa xa xăm và giáo viên xinh đẹp nhất của trường. Chụp ảnh hả hê xong, cô ấy liền biến mất.“Chào, Saigi. Mày làm gì ở đây vậy? Không định đi vào à?”“Đâu, tao vào ngay đấy thôi.”Bộ cô ấy là ninja hay gì à? Cô ấy biến mất ngay đúng lúc bạn minh vừa đi đến.“Này, mày muốn trả bao nhiêu tiền cho một bức ảnh mặc áo thể dục của tao?”“Sao mày không đem đấu giá nó và tự kiểm chứng xem?”“Biết lắm mà…”Đứa bạn cùng lớp đó đã đưa ra một câu trả lời hiển nhiên. Có khi nào nó thuộc dạng nhân vật phụ nhưng có tên riêng? Mà thôi, mình cũng biết rõ là mấy tấm ảnh đó chỉ là vật liệu mồi lửa cho 99% dân số trên thế giới đấy, sau giờ ngoài dự kiến, tôi lại bị gọi đến phòng chuẩn bị tư liệu cho môn tiếng Anh.“Xin lỗi nhé, cô chỉ có thể mời em trà túi lọc. Sở dĩ đây cũng là một phòng chuẩn bị tài liệu nên cô cũng không thể làm gì hơn được nữa.”“Ngay từ đầu thì em thấy nơi này chẳng hợp để tiếp đón người khác rồi.”Maka rót một ít trà đen vào cốc và đưa sang cho tôi. Một số người chắc là sẽ nghĩ may mắn lắm mới có được một cô giáo xinh đẹp như vậy dâng trà nhưng tôi thấy mình đã “may” sẵn khi bị cô gọi lên tại, tôi đang ngồi ở trên chiếc ghế bên cạnh những dãy bàn được xếp liền kề nhau, tương tự như cô Maka.“Phải rồi. Đây dù gì cũng là một buổi cố vấn học tập mà. Thế thì chúng ta cứ bắt đầu nhé.”“Hôm nay chúng ta làm gì đây…?” Mấy ngày qua thì chúng tôi chẳng làm gì đặc biệt cho lắm nếu loại ra việc tỏ tình và hình phạt nên tôi không biết buổi cố vấn học tập này sẽ diễn biến thế nào.“Em không cần phải cảnh giác vậy đâu. Đây cũng chỉ là một buổi cố vấn học tập thôi mà. Mục đích của nó là nhằm giáo dục em. Em cứ coi như nó là một học thêm là được.”Cô ấy nhặt cái điều khiển đặt trên bàn và bật nguồn điện cho chiếc tivi đặt trên tường.“Em biết không, để có thể dạy tất tần tật về môn tiếng Anh thì thầy cô vẫn thường hay sử dụng mấy phương tiện truyền thông như phim. Đó là lý do chiếc tivi còn nằm đó đấy.” Cô vừa bấm nút điều khiển, vừa tiếp tục giải vẻ như chiếc tivi này cũng được kết nối với mạng nên người dùng còn có thể dùng nó để chạy phim. Cô Maka dùng nó để mở một trang web mua phim. Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể nhận ra phim trong đó toàn là của nước là khi chiếc tivi này được sử dụng thì toàn thể lớp học đều đồng tâm nhất trí chọn học tiếng Anh bằng cách xem phim. Nhưng tôi chỉ có thể nhìn cảnh tượng này và ngầm hiểu cô ấy đã tiếp thu tiếng lóng dị hợm đấy từ đâu ra.“Được rồi, chúng ta hãy hưởng thức bộ này nhé. Cô chắc chắn là em Saigi cũng sẽ thích nó lắm đấy.”“Để xem…’Cô giáo váy ngắn của tôi ~Hãy cùng chiêm ngưỡng đôi vớ bít tất đen từ một góc nhìn cận cảnh~’ sao. Coi bộ thứ này sẽ giúp em phát triển ngoại ngữ của mình nhỉ.”Còn trên bìa thì có hình ảnh gì đấy hả? Để tôi kể cho nghe này, trên bìa có một giáo viên ngạc nhiên chưa? với kiểu tóc mái vén lên cao. Quần áo thì sao? Bộ ngực thì gần như có thể nhìn thấy được vì phần trên nút áo bờ-lu đã được cởi bỏ, bên dưới là một chiếc váy ngắn bó sát màu xanh đậm đi kèm với đôi bít tất đen và giày cao gót. Ngoài ra còn có thêm một cặp kính gong đỏ và một cây thước của giáo viên. Đứng ở trước bục giảng với cuốn giáo khoa tiếng Anh trong tay, cô ta đứng tạo dáng như đang đọc sách bằng một vẻ mặt đơn điệu. Ê này, tạo hình nhân vật kiểu đó thì còn nghiệp dư quá. Chỉ với chừng ấy chi tiết thì làm sao tạo được hứng thú cho chụp đó được lấy từ bối cảnh của một người học sinh nên người ngoài chẳng thể đoán được có bao nhiêu người khác trong phòng. Và tất nhiên, căn phòng đang được nói đến là phòng biết tại sao họ không thêm học sinh nào khác vào ảnh. Có lẽ là do thiếu chi phí chăng.“Chiếc váy đó quá ngắn. Nếu cô ta đi đến trường ăn mặc như thế thì nhất định sẽ bị phó hiệu trưởng của trường mắng cho một phen.”“Cá nhân em thấy váy của cô Maka cũng chỉ vừa đủ ngắn để cho hợp nội quy thôi mà.” Nghe cô ấy nói vậy thì mình nhất định phải lướt nhìn qua chiếc váy đó rồi, nhưng cái đó là tại phản xạ thôi khi tôi đang nói thì cô giáo trong phim đã dựa lên trên bàn giáo viên, mang theo một vẻ mặt lo lắng. Đúng như những gì tiêu đề dự báo, góc quay đã chuyển xuống vị trí thấp và nó được quay cận cảnh đến nỗi chỉ cần thè lưỡi ra là có thể liếm được. Này này, mấy người bỏ qua phần bắp chân rồi. Bộ bọn họ không biết độ khiêu gợi của bắp chân sao?“…...Vấn đề không phải chỗ đó! Cô đang cho em xem cái gì thế hả?!”“Giờ em phản bác thì có hơi trễ. Chúng ta đã xem được kha khá đoạn phim rồi đấy, em biết không?”“Tại em không biết mình nên bắt đầu phản bác từ đâu thôi!”Thế quái nào cô ấy lại có thể tươi cười vui vẻ khi xem phim giáo viên khiêu dâm vậy.“Xem thứ này trong khuôn viên trường có ổn không đo?! Em chẳng thể nào coi đây là học thêm được!”“Đừng lo, nó chỉ là phim 15+. Cô sẽ không gặp rắc rối gì nếu để một người đã 16 tuổi như Saigi xem đâu.”“À, nếu là vậy thì—không, vấn đề không phải ở giới hạn độ tuổi!”Cho dù không phải phim 18+ thì nó cũng quá là khiêu dâm rồi.“Tại sao một giáo viên như cô lại không được xem phim về giáo viên? Mấy thành viên của câu lạc bộ bóng chày cũng được xem phim về các vận động viên bóng chày chuyên nguyện đấy thôi.”“Hai cái nó khác nhau rõ rành rành! Nếu cô nghĩ nó là bình thường thì để em đi gọi phó hiệu trưởng!”“Nếu em làm vậy thì nó không chỉ dừng lại ở một buổi thuyết giáo không đâu. Trong tình trạng yếu ớt đó, cô sẽ bị cưỡng đoạt và bị lôi kéo vào góc phố tối tăm, lúc đó thực sự sẽ đi vào thế giới 18+ mãi mãi.”“…….18+…….Đó! Cô hiểu rõ lắm mà! Còn không cần em bắt phó hiệu trưởng vào vai nhân vật khách mời!”Tiện nói luôn, phó hiệu trưởng trường tôi là một người phụ nữ trưởng thành.“Nói thật thì nó cũng hơi sắc nét hơn cô tưởng. Hèn gì em Saigi lại nóng lòng muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.”“Em không có nóng lòng chỉ vì một phim như thế đâu….”Chuyện này không quan trọng, nhưng cô giáo trong phim vẫn còn ở nguyên vị trí khi nãy, máy quay vẫn đặt ở tầm có thể liếm được. Nó được quay khá là lành mạnh với những cảnh đi vào vùng ngực và bên trong váy của cô ta.“Để cô cho em Saigi thấy những điểm mạnh của một giáo viên. Cô cứ tưởng nếu để em nhìn thấy thân thể trần trụi của mình ngay thì sẽ kích thích em quá, nên cô đã chỉ định cho em coi những phim này trước.”“Dĩ nhiên cô đang nói điều này với hàm ý giáo dục em mà đúng không…?”Ví dụ như bắt tôi phải chết mê chết mệt mấy cô giáo và để tôi trở thành người chịu trách nhiệm cho mọi chuyện. Không biết cô ấy sẽ làm gì nếu mình đến chết vẫn không có chút máu dê cô giáo.“Thôi thì, dù gì thì cô cũng đâu mất nhiều tiền cho lắ— cái gì thế này! Cô ta đang làm gì vậy?!”“Cô hỏi vậy là sao, nhìn kiểu gì cũng là cởi đồ mà.”Với ánh mắt như đang mời gọi khán giả, cô giáo trên màn ảnh cứ tiếp tục cởi từng nút áo.“Cô ta có cởi đồ cũng chẳng sao. Nhưng, cái thứ cô ấy mặc… nó rõ ràng là áo tắm mà nhỉ?!”“Có vẻ vậy. Không phải cô, với tư cách là giáo viên, sẽ hiểu rõ hơn sao?”“Hả? Cô không hiểu ý em muốn nói gì cả… Tại sao cô diễn viên đó lại mặc áo tắm dưới đồng phục? Không lẽ hôm đó cô ấy có lớp dạy bơi?”“Câu vừa rồi không thể nào là phát ngôn nghiêm túc đúng không…?”Nói thật thì tôi chẳng có mấy hứng thú với thể loại phim “chỉ một chút khiêu dâm” này. Nhưng, như vị học sinh bên kia, tôi đã bị ép phải ngồi căng mắt quan sát những thể loại phim như thế này, họ thường mặc đồ bơi thay đồ lót. Tuỳ vào hình dáng thì bộ đồ bơi còn có thể trông như đồ lót bình thường. Tuy nhiên, nếu bạn thực sự muốn xem đồ lót bình thường, hoặc ít hơn thế nữa, thì phải nhắm đến dòng phim 18+.“Haaaiz, nó quả thực là một bồ đồ bơi… nhưng cô thấy mặc đồ bơi trong lớp học nó cứ ngốc ngốc kiểu nào ấy…”Đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên cô ấy xem một đoạn phim như thế này? Có vẻ như chuyện vừa rồi đã làm cô ấy sốc nặng…Giáo viên trong phim đã cởi hẳn áo bờ-lu cộng váy ngắn, và cả bít tất đen. Khoan đã, không phải đôi bít tất đen là điểm sáng giá nhất của đoạn phim à?Hiện tại chỉ khoác trên người bộ bikini, cô giáo kia bắt đầu tạo dáng vẻ khiêu gợi.“Thôi…thôi…nó lệch quá lắm rồi!” Cô Maka chĩa điều khiển về phía tivi và nhấn nút tua giáo kia dường như đã làm thêm một vài kiểu dáng khác cho đến khi khung cảnh thay đổi. Sau đó thì đến lượt một cô giáo thể dục đang mặc áo thể dục, lấy bối cảnh nhà thể chất. Tất nhiên, cô ấy cũng không mặc áo thể dục lâu và bên dưới đó cũng là một bộ đồ bơi khác. Tiếp theo đó là cảnh trong hồ bơi với một người phụ nữ đang thử hết mọi tư thế trên trời đất hỡi để bờ ngực có thể tung toé khắp mọi nơi.“Hảảảảảảảả, thế thì có liên quan gì đến giáo viên nữa! Cô đã trả 1980 yên cho thứ này đấy!”“Có nói thì em cũng chẳng thể làm gì được…”Còn nữa, cái cách cô ấy tiếp cận vấn đề này sai hẳn rồi nên lỗi ở đây không nằm ở nội dung của đoạn phim… Ờ thì, tôi thừa nhận mình cũng là một nam sinh trung học khoẻ mạnh bình thường nên tình trạng gần như khoả thân của người khác giới cũng khiến tôi thấy kích thích. Nhưng sở thích của tôi sẽ không thay đổi chỉ bởi vì một đoạn phim.“Hảảảảả? S-Saigi, người đó, cô ta vừa cởi phần thân trên của bikini ra kìa?!”Đúng như cô Maka nói, người trên màn ảnh đã cởi phần thân trên ra trong khi bảo đảm được rằng không để lộ phần nhạy cảm. Tuy nhiên, do đây là phim 15+ nên cô ấy vẫn che ngực của mình lại. Là tư thế người ta hay gọi là “tay che ngực.”“Hảảả, cô ta đang lột sách đồ mặc dù không phải ở trước mặt người đàn ông mình thích sao…?”Cô nhìn bộ này có giống phim tình cảm lãng mạn không?“Khoan…A! A! A! Đừng có di chuyển tay như thế!”“………?!”Cô ấy trông có vẻ thực sự bàng hoàng khi nói thế và liền chạy trốn ở sau lưng tôi. Nhưng cô vẫn tiếp tục xem tiếp, với khuôn mặt dịu dàng dựa lên trên vai tôi. Em không quan tâm cô có muốn xem tiếp hay không, nhưng đừng có dựa lên người của em như thế được không?!Bờ ngực mềm mại của cô ấy đang chạm vào lưng tôi, còn bản thân cô ấy thì dường như chẳng có ý định thả tôi ra dễ dàng như vậy. Hương thơm ngọt ngào của cô đang tấn công tâm trí em đấy!Mặc dù người phụ nữ trong phim đang làm đủ loại tư thế kích thích, nhưng tôi mặc kệ chẳng thèm quan khác, cái cảm giác của sinh vât dễ thương này vẫn còn đang áp đảo lưng tôi!“Kya! Kya! Đừng xem, Saigi! Thứ này quá dâm tục!”“Nhưng cô là người đã bật nó mà?!”“Chuyện đó bây giờ không quan trọng!” Chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã lấy nguyên tay che mắt không nhìn thấy được gì…“Hả, lần này là phòng y tế?” “Cô ấy cũng không mặc đồ lót gì bên dưới chiếc áo choàng trắng?” “Ngực của cô ấy như được dán dính bộ áo choàng!” “Đây cũng là một kiểu khử trùng sao?!”…Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng hoảng hốt của ấy phản ứng cứ như đang xem phim kinh dị. Và mỗi lần cô di chuyển thì bờ ngực đó lại càng đè lên em!“A-A… cuối cùng nó cũng kết thúc… ít nhất thì đến đây là hết…”Hửm…?Đáng tiếc là, không, phải nói cuối cùng thì cô ấy cũng tách rời bộ ngực ấy khỏi tôi. Ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng loạt soạt phát ra từ đằng ấy định làm cái quỷ gì nữa đây?“Bây giờ thì đ-được rồi… em quay người lại từ từ đi, Saigi…”“Dạ vâng…?”Mong là không phải một trò chơi khăm xấu nào của c———Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê Ê?!“Cô đang làm cái gì vậy?!”“Th-Thì như em thấy đó… Cô vừa tra trên điện thoại thì thấy nó được gọi là tay che ngực.”“Cô bày trò gì ở đằng sau lưng em thế hả?!”Khi tôi quay người lại, đứng đó là cô Maka đã cởi sạch áo bờ-lu và cả áo lót… và cả áo lót đó! Cô ấy chỉ đang che vừa đủ cặp bưởi to khủng chảng của mình chỉ bằng cánh tay phải?!Vậy là cô ấy đã dùng cách tay trái của mình để cởi hết xuống trong khi che mắt mình lại với cánh tay phải… Nhưng khi so sánh cảnh này với trước đó thì nó có sức công phá hơn 220%!“Em đừng có nhìn cô như thế chứ… cô cũng biết xấu hổ mà… muốn chết quá…”“Cô đâu có cần phải lột đồ ra đâu đúng không?! Chính cô là người nói một cơ thể trần trụi sẽ là quá mức giới hạn kích thích của em mà!”“A, không được! Nhìn cô cho kỹ vào, Saigi!”“Cô vừa mới bảo em không được nhìn mà?!”Nhưng tôi vẫn tuân theo lời của cô ấy.“C-Cô cũng biết làm sao được… Cô không muốn em bỏ lỡ cảnh lấy tay che ngực của cô…”“Em không hiểu cách suy nghĩ của cô chút nào…”“Cô biết rõ là đoạn phim khiêu dâm nãy đã kich thích em nhiều lắm! Cô sẽ không để thua một đoạn phim rẻ tiền chỉ đáng giá 1980 yên! Bàn tay che ngực của cô sẽ không thua cái cô giáo viên giả tạo kia!”“Cô đang ăn nói gì thế?!”Tôi cũng sẽ quên cái cảnh che ngực của đoạn phim đó ngay thôi. Bộ cô ấy tưởng rằng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi một thứ thấp hèn đó sao?“Trước hết là mặc đồ đã. A, chúng nó nằm ở đằng kia…”Nằm bên trên chiếc ghế kia là chiếc áo khoác ngoài của bộ trang phục và áo bờ-lu của cô ấy. Tôi nhặt chúng lên và đưa nó cô Maka…“Ấy.”Nói đoạn, có một thứ gì đó đã rơi xuống sàn. Ừ, cái đó… đúng là một áo lót chuẩn không cần chỉnh. Hôm nay là màu đen. Quả không hổ danh cô Maka, áo lót cô to quá.“Khoan đã, Saiga! Đừng có nhặt nó!”“Á.”Cô Maka hoang mang cuối xuống nhặt chiếc áo lót. Tất nhiên, trong khoảnh khắc với bàn tay phải ra, cô ấy đã hoàn toàn quên tình trạng không mảnh vải che thân của mình.“Á?!” Hiểu được những gì vừa xảy ra, tôi nhanh chóng quay phắt đi. N-Nguy hiểm quá…! Suýt chút nữa là mình nhìn thấy… mà có khi là mình đã nhìn thấy nhưng chắc cũng có thể là do đầu óc tưởng tượng ra mà thôi…!“E-Em có thấy không…?”“Kh-Không. Em không nhìn thấy gì hết.”“Ừ-Ừm. Cô tin em. Nếu không tin tưởng học trò dễ thương của mình thì cô không đáng là giáo viên. Đúng vậy, em không thấy gì cả… em không thấy gì cả…!”Tôi nhặt lấy chiếc áo lót và đưa hết bộ đồ cho cô ấy rồi quay người lại. Tôi cứ tiếp tục nhìn vào bức tường. Saigi Makoto, mày hãy nhìn vào bức tường đó và quên hết cảnh tượng vừa sau lưng tôi, âm thanh loạt soạt của áo quần lại vang lên.“Nhưng mà, đoạn phim đó có vẻ không có ích cho việc giáo dục em. Đôi lúc người lớn cũng phạm sai lầm.”“Nhưng em đã biết ngay từ đầu là nó chẳng có tác dụng gì mà…”Và tôi lại tình cờ nhìn thấy một thứ vô cùng nguy hiểm nữa chứ. Dường như toàn bộ nội dung của đoạn phim đó đã hoàn toàn bị xoá khỏi tâm trí tôi. Hình ảnh tay che ngực của cô Maka và giây phút ngắn ngủn khi cô ấy cúi người xuống đã hoàn toàn ghi đè lên tâm trí tôi.“E-Em có thể quay người lại được rồi. Ch-Chúng ta sẽ tạm dừng lại ở đây ngày hôm nay.”Cậu quay người lại, và có thể thấy cô Maka đang đứng đó ăn mặc bình thường. Một cảm giác hơi nhẹ nhõm và hơi thất vọng đã trào lên cùng một lúc.“Cô sẽ tìm một đoạn phim thích hợp hơn cho lần sau.”“Hay là tốt nhất nên bỏ chuyện xem phim luôn đi nhé…?”Bà cô này vẫn còn dư động lực mặc cho những gì vừa xảy ra, thiệt tình hà.“Còn nữa, em thấy cô nên xoá cái đoạn phim hồi này luôn đi. Mấy thầy cô khác cũng có thể sẽ sử dụng tivi này mà. Họ có thể hiểu lầm cô và nghĩ rằng đây là sở thích quái đản của cô đấy.”“C-Cô xoá bằng cách nào…?” Ở đây ai là giáo viên thế?Nói cho công bằng thì tôi không cảm thấy chút cảm xúc gì khi xem đoạn phim đó. Nhưng nó có hơi chút khác biệt khi đối tượng là cô Maka. “Có lẽ được cô ấy giáo dục và cố vấn học tập cũng không tồi chút nào” là những gì tôi đã cuộc thì, cô Maka đã kết thúc buổi cố vấn và bảo tôi đi về nhà. Khi nhận ra kế hoạch xem phim đã thất bại hoàn toàn, cô ấy đã thấy sốc toàn tập. Cô quay trở về phòng giáo viên, với tôi đi theo bên cạnh, và lập tức nói với mọi người là “Tôi thấy không được khoẻ trong lúc cố vấn em Saigi.” Khi đó hiệu trưởng đã đáp lại một câu, “Đành chịu thôi.”Đành chịu thôi…? Này, ý câu đó nghĩa là gì?“Em Saigi hãy đi cùng với cô Fujiki đến ga. Nhớ là không được phép nói chuyện cộc cằn với cô ấy dù là ở ngoài khuôn viên trường.” Coi bộ cô ta cũng không quên để học sinh của trường chịu một phần trách mà nói cho biết, tôi mới là nạn nhân ở đây!“Phù, thế giới ngày nay đúng là đầy rẫy ngạc nhiên. Đúng là con người ta sẽ không bao giờ ngừng học hỏi điều mới.”“Chắc tại kiến thức của cô có đôi chút thành kiến đấy, thưa cô.”Chiều hôm đó—không, trời lúc này đã tối, cả hai chúng tôi đều đang đi sát bên nhau. Hầu hết mọi học sinh đã đi về nhà, nên chúng tôi đã có dịp nói chuyện cởi mở về buổi cố vấn học tập. Ít nhất thì sẽ không có lời đồn đại bậy bạ nào về việc cô Maka và mình đi chung với nhau về nhà.“Hửm…?”Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Trên đó là hình con mèo thường lệ.“Em Saigi vừa đi vừa nhìn điện thoại như thế là không tốt đâu. Nếu em muốn dùng điện thoại thì cô sẽ đứng đợi.”“À thôi, không sao đâu.” Tôi trả lời rồi bỏ chiếc điện thoại cảm ứng lại vào trong túi. “Mà cho em hỏi, em chỉ cần đưa cô đến ga tàu thôi đúng không?”“Ể? À, ừ, vậy cũng được. Không thành vấn đề gì…”Nghe chẳng có chút tự tin tẹo nào. Ờ thì, cô ấy cũng là một người phụ nữ trẻ tuổi nên chắc cũng không muốn người biết mình sinh sống ở đâu. Mặc dù tôi có cảm giác cô ấy sẽ không thấy phiền gì nếu người biết là tôi…“Nhưng cô quả thực không tin được...”“Ể? Tin gì cơ?”Nghe thấy câu trả lời của tôi, cô ấy vội vã ngoảnh khuôn mặt và đôi má ửng đỏ sang chỗ khác.“À, à thì, việc đi về nhà’ là một trong những kế hoạch cô dành cho sau này. Cô cứ nghĩ sẽ khó tìm ra một cái cớ cho nó.”“Vậy…sao?”Vào thời điểm này trong ngày, chắc hẳn sẽ không còn giáo viên nào vẫn còn đang trên đường về nhà. Bởi vì tất cả các giáo viên cũng đều rời khỏi trường theo đúng giờ nên gặp phải ai đó và cùng họ trở về nhà cũng không hẳn là hiếm.“Chưa kể đây là lần đầu tiên trong đời cô đi về nhà cùng với một cậu con trai.”“Hảảảảảảảảảả?!”“N-Nó khó tin đến vậy à?”“Dĩ nhiên rồi!”“Em Saigi đang cố tình coi cô là một con ngốc đúng không?” Cô ấy trừng mắt nhìn không hề có ý định chế nhạo cô ấy nhưng quả thực tôi rất ngạc nhiên. Mà cũng phải thôi, dù gì thì cô ấy cũng là người với danh hiệu “đoá hoa xa xăm.” Mãi đến đại học, có lẽ đã có vô ngàn cậu con trai có để ý cô ấy, nhưng không thể rủ rê cô. Nó giải thích được tại sao cô ấy không có kinh nghiệm gì trong việc này. Tự nhiên giờ mình cảm thấy thương cho cô……“Nè, Saigi ơi? Em nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ như thế thì cô cũng bắt đầu thấy tức đó nhé.”“Ý, e-em xin lỗi. Em mới nhận ra bên trong mình vẫn còn lòng thương cảm thôi…”Biểu hiện của cô Maka lại càng tối sầm hơn nhưng tôi quyết định không để tâm đến ấy bỗng chợt thở dài ngay lúc đó.“Cô đã phải trải qua biết bao nhiêu thứ trong đời, em biết không. Cuộc sống không phải lúc nào cũng tốt đẹp đâu.”“Thế thì em sẽ không hỏi làm gì.”“Em nên hỏi đi chứ! Cô đang muốn em hỏi đấy! Có lẽ em sẽ thấy hối hận trong một tiếng vì đã hỏi nhưng em có thể sẽ hối hận cả đời vì không hỏi đấy biết chưa?! Đừng có chọc cô hoài và chịu chút trách nhiệm đi nào!”“Như mọi khi, em quả thực không biết cách đối phó với cô Maka…”Cô không nên đặt kỳ vọng vào một nam sinh trung học tự chủ động chịu trách nhiệm chứ.“Không, cũng chẳng sao. Chương trình giáo dục của em chỉ vừa mới bắt đầu. Như thế này tốt hơn, nếu không thì cô sẽ có những suy nghĩ chán nản như là em đã có thành kiến từ đầu do những người phụ nữ khác.”“Cô là một giáo viên mà đúng chứ? Cô nên cân nhắc cẩn thận và lựa lời mà nói.”Cô ấy đã tự mình huỷ hoại không biết bao nhiêu lần hình ảnh của một đoá hoa xa xăm trong đầu tôi.“Tại sao cô lại hăng hái dạy dỗ em đến vậy… không đúng, câu hỏi quan trọng hơn là tại sao cô lại phải lòng em…?” Mặc dù sự ngờ vực của tôi đã phần nào được giải đáp nhưng tôi vẫn không cam sao một người như cô ấy, một mỹ nhân mà có thể làm người mẫu xuất hiện trên tivi, lại đi yêu một đứa nam sinh trung học nhàm chán như tôi? Tôi biết tính cách của cô ấy khác xa những gì tôi nghĩ, nhưng dù vậy thì…“Saigi, em nói vậy là không được. Nếu cô nói thẳng cho em thì chẳng khác gì đang đưa cho em đáp án.’ Cô không phải là người dạy cho em đáp án, mà là người dẫn đường mở lối cho em đi dến đáp án.”“Nhưng vì lý do gì chứ?”Cô Maka muốn tôi yêu cô. Để đạt được mục đích đó, cô ấy đang tẩy não—không phải, là giáo dục tôi. Bước đầu tiên là làm cho tôi hạ thấp cảnh giác đối với giáo viên,’ hoặc nói chung là những cô giáo. Phương pháp thứ nhất của cô ấy là cho tôi coi phim khiêu dâm như hôm nay. Và cô ấy còn cho tôi nhìn thấy hình ảnh tay che ngực của mình nữa…à thôi, tạm thời quên chuyện đó đi.“Dù là lý do gì đi chăng nữa, có một sự thật không thể chối cãi được là cô thích em Saigi. Nếu không phải vì vậy thì cô đâu muốn em yêu cô làm gì, và cũng sẽ không gọi em đến căn phòng tư liệu mà có thể bị người khác bước vào bất cứ lúc nào, hay là xem những đoạn phim kỳ lạ đó với em. Và nếu cô thất bại, cô sẽ phải nói lời chào tạm biệt xã hội và đi lên con đường thành tu nữ.”“Nếu cô nhận thức được như vậy thì thôi ngay luôn đi?!”Tại sao cô lại làm lố lên như thế nếu không thể cưa đổ tôi chứ?“Đó là quyết tâm của cô. Trong cuộc sống, đôi khi em cũng phải chịu lấy rủi ro. Mặc dù sự kiện ngày hôm nay có rủi ro theo hàm nghĩa khác…”“Nhìn kiểu gì thì chuyện hôm nay cũng là do cô tự trút lấy mà thôi.”“Sao cô biết được chứ! Cô đâu ngờ nó lại tục tiễu đến như vậy! Cái tên bộ phim đó là quảng cáo lừa đảo mà! Cô muốn hoàn trả gio dịch!”“Cô không thể tin tưởng mấy cái bìa và tên của phim kiêu dâm được.”“Này em Saigi…” Ngay lập tức, cô ấy dí sát vào mặt tôi… gần quá đó!“Em Saigi đừng nói với cô là em có xem mấy đoạn phim 18+ nhé? Không được đâu đó! Ngoài phim giáo viên ra thì cô không cho phép thứ gì hết!”“Tại sao chỉ cho phép giáo viên?! Và không, em không có xem chúng, cái đó là lẽ hiển nhiên đứa con nào cũng ngầm hiểu mà!”“Có vẻ dù cô có lớn đến mấy thì con trai vẫn là đám ngốc ngếch. Chắc là cô chỉ có thể yêu em Saigi thôi…”“……”Tôi là trường hợp đặc biệt trong số đó à?“Nói gì thì nói, mặc dù hôm nay phải chịu thất bại nhưng chúng ta cũng đã đi được bước đầu. Cô cũng đã có thể đi về nhà cùng với em sớm hơn dự kiến.”“Cô không cần phải làm bộ tích cực vậy đâu…” Hiệu trưởng đã dặn mình phải dẫn cô ấy đến ga tàu nên tới đây chắc cũng được rồi.“Mà này, cô Maka sống ở đâu vậy? Nếu như cô vẫn thấy không được khoẻ thì để em đưa cô đến gần nhà hơn.”“A, vừa đúng lúc. Taxi!” Đột nhiên, cô ấy giơ tay lên để báo hiệu cho chiếc taxi đang chạy băng qua chúng tôi, “Cảm ơn em Saigi vì đã đưa cô tới đây. Hôm nay cô sẽ không đi tàu.”Cô ấy nắm lấy tay tôi được một giây thì bỗng…“Cô thực ra muốn cùng nhau nắm tay đi về nhà, nhưng thế thì nguy hiểm quá. Xin lỗi, cô chỉ có làm được nhiêu đây cho em.”…cô ấy cúi người xuống thì thầm bên tai tôi, trước khi bước vào xe tiếng rầm, cánh cửa đóng lại và tôi có thể nhìn thấy cô Maka đang nói chuyện với tài xế. Tôi gắm nhìn xuống bàn tay vừa được cô Maka nắm lấy, rồi cuộn tròn nó lại. Bàn tay của cô ấy thực sự mềm mại và nhỏ bé hơn tôi tưởng. “Cô ấy quả thực là một người phụ nữ” là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu. Còn suy nghĩ thứ hai…“Người lớn tuyệt vời thật, có thể gọi một chiếc xe taxi như không có gì…”Dù gì thì tôi vẫn là một đứa học sinh trung học, tôi chẳng có dịp gì để gọi một chiếc taxi kiểu đó. Cô Maka là một người trưởng thành… và phải nói là một người vô cùng xinh đẹp khi những suy nghĩ ấy cứ vẩn vơ trong đầu, tôi bắt đầu ngẫm nghĩ không biết mình đã bị cô ấy “giáo dục” chưa. Tệ nhất là, tôi đã bắt đầu cảm thấy nếu người giáo dục tôi là cô ấy thì chắc cũng sẽ không đến nỗi nào. Phản hồi Báo xấu245 Lượt xem09/11/2021Không được đăng tải lại nội dung khi chưa có sự cho phép của nhà sáng tạoPhuong Thanh Thao - Topic 0 Người theo dõi 257 Videos Bỏ qua nội dung Boku no Kanojo Sensei Tác giả Kagami Yuu Minh hoạ Oryo Sơ lược Liệu một cô giáo có thể trở thành nữ chính chứ? Làm ơn, nhé? Chỉ vì một trải nghiệm đau thương mà tôi đã mất niềm tin vào những người gọi là giáo viên. Tôi, Saiki Makoto, đột ngột bị gọi đến sau giờ học bởi nữ giáo viên xinh đẹp và nổi tiếng nhất trường, Fuji Maka-sensei. “Cô… yêu em!” Ể- Một lời tỏ tình rơi từ trên trời xuống!? “Bằng mọi giá cô sẽ theo đuổi em đến khi nào em nói yêu cô.” Kể từ đó, sau giờ học cô luôn gọi tôi đến với lí do “thuyết giáo”. Đôi khi cả hai sẽ xem phim cùng nhau, động chạm thân mật quá đà hay thậm chí hẹn hò với nhau. Dần dần, tôi bắt đầu quan tâm đến sensei nhiều hơn… Nhưng chẳng phải một giáo viên thì không nên hẹn hò với học sinh sao? Một cuộc tình lãng mạn được đánh giá là NG về tình yêu bị ngăn cấm giữa cô và tôi… Nhân sự Dịch Emi, Honkaibu, Kazu, Gạo, Mee. Edit Cỏ, Yumeragii. Nguồn dịch Nhóm dịch từ bản Anh ở đây. Hiện bản manga của Boku no Kanojo Sensei đã đuổi kịp tập 1 bên LN, vậy nên chúng mình sẽ bắt đầu dịch từ tập 2 nhé! MỤC LỤC TẬP 2 Chương mở đầu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương kết Lời bạt TẬP 3 Chương mở đầu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương kết Lời bạt TẬP 4 Chương mở đầu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương kết Lời bạt TẬP 5 Chương mở đầu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương kết Lời bạt Có thể hơi đường đột một chút nhưng tôi chắc chắn với các bạn rằng tôi không thích bất kì sensei nào hết. Hay nói cách khác, tôi ghét tất cả những ai được gọi bằng 'sensei'. Tuy nhiên, tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường, khiêm tốn, nên tôi không thể bỏ qua hay chống lại họ được. Cũng giống như người đang ở trước mặt tôi, Fujiki là giáo viên nổi tiếng toàn trường với cái tên "Bông hoa xa vời". Như một cách để diễn tả vẻ đẹp ấy. Dù vậy, người giáo viên xinh đẹp ấy hiện đang đứng trước mặt tôi với một vẻ mặt nghiêm nghị-"Saiki Makoto-kun, cô... Fujiki Maka thích em!"...Uhm, chờ đã. Là tỏ tình... tỏ tình ư? T-Tỏ tình!? K-Không thể nào...! Tôi đã được tỏ tình ư? Bởi Fujiki-sensei?Không không, thực sự chờ một chút đã. Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, tôi ơi. Nghe đây, Saiki Makoto, mày phải nhớ lại. Cái lý do đã khiến mày ghét các 'sensei'. Đúng thế, mày không bao giờ có thể quên được nó. Nó đã-Khi tôi còn học mẫu giáo, có một giáo viên mà tôi đã rất thích. Cô ấy rất đẹp và luôn toát ra một mùi hương rất thơm và đó cũng là lí do tại sao tôi luôn bám theo cô ấy. Tôi đã làm một chiếc nhẫn bằng hoa và tặng nó cho cô ấy. Có lẽ tôi đã nhìn thấy nó trên TV, nó được gọi là 'Nhẫn cưới', chắc vậy. Cô ấy đã rất vui và chấp nhận chiếc nhẫn của tôi. Nhưng-cô ta... chỉ vài ngày sau hôm ấy, cô ta đã thông báo rằng cô ta sắp lấy chồng... và bỏ lại đằng sau trường mẫu giáo nơi tôi đang đàn bà đó!!!Mình đã thành công rồi!-Đó là những gì mà tôi đã nghĩ vào thời điểm đó và nó đã để lại cho tôi một vết thương sâu trong lòng. Tất nhiên, tôi nhận ra cô ấy không hề có ý gì với tôi nhưng với một học sinh mẫu giáo, nó thực sự không rõ thúc hồi đó, từ tiểu học đến trung học cơ sở, trong suốt khoảng thời gian tôi lớn lên đó, tôi đã luôn bị ám ảnh bởi cảm giác này. Có thể nói là tôi đã giữ khoảng cách với mọi 'sensei' nữ. Và tất cả chỉ vì cú chấn thương đó. Không, nó không thực sự là một cú chấn thương. Thật sự mà nói, tôi không còn ghét giáo viên mẫu giáo của mình nữa. Vụ việc đó đơn thuần chỉ như một sự kích động-nhưng việc tôi giữ khoảng chách với các sensei là như thế, tôi trở thành một học sinh cao trung và thậm chí đã học lên năm hai-Tôi vẫn còn ghét các "sensei".Dù vậy, ngay cả khi đã nói như thế, tôi hiện đang được tỏ tình bởi một một ngày nào đó của mùa xuân khi những bông hoa anh đào dần tách rời khỏi cành cây cũng là điều tượng trưng cho năm học mới bắt đầu. Sau giờ học, tôi được gọi tới một căn phòng. Người đã cho gọi tôi không ai khác chính là sensei dạy tiếng Anh của tôi, Fujiki thật, tôi không nhớ mình đã làm gì để bị gọi ra như thế này. Mình đã làm gì... đúng thế mau nghĩ đi! Đột nhiên! Đột nhiên cô ấy tỏ tình với tôi! Một người không có mối quan hệ tốt với các sensei và rồi được một sensei tỏ tình?!"Em có vẻ khá sốc nhỉ, Saiki-kun. Chà, cô hiểu mà."Cô ấy đang nói một điều ngớ ngẩn gì tôi? Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy đã trở thành giáo viên ở tuổi đôi mươi trong khi tôi đang là học sinh năm hai lớp A. Tôi nói ở tuổi đôi mươi, nghĩa là cô ấy phải ở khoảng 24 hoặc 25, tôi nghĩ thế. Điều đó nói lên rằng sensei hơn tôi khoảng 7 ấy dường như không hề trang điểm nhiều, một vẻ đẹp tự nhiên. Mái tóc nâu tự nhiên trải dài trên lưng cô ấy và che đi cả đôi tai. Ngoại y của cô đang mặc mang màu xanh đậm cùng với một chiếc váy ngắn bó sát. Đôi chân thon dài của cô ấy trải dài xuống từ chiếc váy ngắn đó đã thu hút rất nhiều ánh mắt trong ngôi trường này. Ngay bây giờ, cô đang đứng trước cửa sổ của căn phòng. Bạn có thể vẽ lên một bức tranh với cô ấy như thế và bán nó như một tác phẩm nghệ thuật."Em có thể hiểu cô đang có chút nghi ngờ em. Tại sao một thằng học sinh nhàm chán như em lại được tỏ tình-hay gì đó như thế, phải không?""......"Mặc dù tôi không thể phủ nhận hoàn toàn sự thật rằng tôi không phải là một thằng học sinh nổi bật, nhưng một sensei có nên nói những lời như thế với một học sinh như thế không?"... Cô đang làm gì vậy?""Fu, Cô cũng không chắc nữa." Cô vừa cười cay độc vừa tiến lại gần tôi những động tác nhanh nhẹn, cô ấy mở các nút áo blouse trắng của ... C-Cái khe..! N-Ngực cô ấy! Làn da của cô ấy, nó trắng đến kinh ngạc... và trông rất mềm mại! Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy sự tách biệt đến rõ ràng như vậy nhưng đây là ngực của sensei xinh đẹp nhất trong ngôi trường này...! ¬‿¬"N-Nó thế nào? Cô rất tự tin với kích cỡ và hình dáng của nó đấy, em biết không? Ah, này, đừng có kích thích lên nhé!""Không bị kích thích mà em ổn sao?" Đúng là tôi đang có những suy nghĩ tồi tệ trong đầu nhưng rõ ràng không thể trách được khi tôi đang trong tình huống này!Bị tấn công từ khoảng cách này, tôi thậm chí có thể nhìn thấy áo ngực của cô ấy! Như mong đợi từ một người trưởng thành; đồ lót đơn giản nhưng rất gợi tình..."Nhân tiện, Saiki-kun.""S-Sao ạ?""Tùy thuộc vào câu trả lời của em mà em có thể làm bất cứ điều gì em muốn với bộ ngực này ..." Cô cười khẩy với đôi má hơi ửng dù đã nói như vậy... song nếu cô thấy xấu hổ vậy thì cô có thể chỉ cần nói cho tôi biết cơ mà, liệu điều này có phải là thật không? Một thằng nhóc như tôi mà đã khiến cho một người lớn phải xấu hổ sao?"Không không, chẳng phải có chút kì lạ ở đây sao? Tỏ tình... cô nghiêm túc sao?!""Cô sẽ không tỏ tình với em chỉ để đùa cợt đâu. Tuy nhiên, đây là lần đầu cô tỏ tình... nghĩ rằng em sẽ là người cướp đi lần đầu của cô...""Uhm..." Cô có thể ngừng nói những từ dễ gây hiểu lầm khi làm thế với ngực của cô trước mặt em được không vậy?!Tôi biết mình nên quay ra chỗ khác nhưng tôi vẫn đang ở độ tuổi phát triển nên điều đó hơi quá đối với tôi, bạn có nghĩ thế không? Dù vậy, đây là lần đầu cô ấy tỏ tình, huh. Tôi chắc rằng nếu là một người xinh đẹp như thế này, bạn sẽ chỉ có thể chấp nhận lời tỏ tình ấy!Không, đợi đã. Ngay cả khi tôi tin cô ấy về điều đó, giờ thì sao? Tôi có nên tin vào lời tỏ tình đó của cô ấy không?Đúng vậy, chính nó, không thể nào có chuyện 'bông hoa xa vời' ấy lại đi tỏ tình với tôi. Không nói đến các học sinh nam khác, cô ấy còn nổi tiếng với các đồng nghiệp của mình. Cô không chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, mà còn là một sensei rất đáng ngưỡng mộ. Mặc dù cô ấy đang ở độ tuổi 20, nhưng những gì cô ấy dạy đều rất dễ hiểu. Cho dù ở trong lớp, hành lang, trong phòng giáo viên hay chỉ đi bộ, bất cứ nơi nào có cô ấy thì khung cảnh ấy đều như một bức họa. Mặc dù vậy, không ai dám tấn công cô phải tất cả bọn họ chỉ là kẻ hèn nhát sao?-là điều tôi thường nghĩ đến nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hiểu lí do của bọn họ. Sensei đẹp đến mức khó có thể tiếp cận được cô. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp cận sensei. Ý tôi là, cô ấy là một sensei xinh đẹp... một sensei, bạn hiểu không? Tất nhiên, so sánh cô ấy với các sensei tích cực hơn khác, hoặc những người chỉ biết than thở về vấn đề của họ mỗi khi họ mở miệng, cô ấy là một vẫn đề lớn hơn rất nhiều. Theo một nghĩa nào đó, những người khác không có "bộ mặt khác". Nhìn chung, các sensei tốt cũng chẳng vì điều gì cả. Nếu như tôi chỉ chú ý đến họ, chẳng có gì khiến tôi phải dè chừng tôi nên làm gì đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu mình tiếp cận sensei một cách bất cẩn? Đó là tại sao, tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy mặc cho chuyện gì đi chăng nữa. Dẫu cho nếu là chủ nhiệm, tôi cũng sẽ hạn chế tối đa tiếp xúc với cô ấy. Ít nhất nó là những gì tôi đã và đang làm nhưng ...Hôm nay tôi được đặc cách mời đến đây. Bạn sẽ nghĩ gì đây?"Em cố tình giữ im lặng, cô hiểu rồi. Lần sau có thể mình sẽ phải cố gắng hơn... nhưng đừng nói với cô là em thích pantsu hơn ngực nhé...?!""Em không phải là cái thể loại đó!"Đừng có kéo váy lên như thế! CÁI TAY!!!Dù được cho là 'Bông hoa xa vời', Sensei cứ cho tôi thấy những thứ tôi không nên thấy một cách dễ dàng như thế!"T-Tất nhiên... Em sẽ có pantsu của cô luôn nếu em trả lời.""Nó chỉ gây thêm rắc rối cho em thôi..."Nó không phải là vấn đề chính ở đây."Fu, Em ương bướng thật đấy, Saiki-kun. Cô đã phải chọn căn phòng xa xôi, vắng vẻ thế này để cô có thể quyến rũ em một chút để đảm báo em sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cô... Thật thô lỗ.""Rốt cục ai mới là người thô lỗ thế này?"Bộ cô nghĩ em là một thằng ngốc sao? À thì, đúng là thế khi cô thở dài cam chịu, cô cũng cùng lúc tiến sát tôi gì thế? Cô ấy muốn đánh nhau sao? Tôi chỉ có thể nói rằng tôi rất yếu. Yếu đến không đủ tự tin để đánh lại một đứa con gái."Được rồi được rồi, đừng có thận trọng thế chứ. Cô không có ăn thịt em đâu.""Eh-"Chỉ với một cú chạm nhẹ, sensei đẩy tôi đến chiếc ghế gần nhất."Ahh, Cô đang cảm thấy bây giờ mình rất là bĩnh tĩnh đấy.""....! Nhưng em thì không?!"Khi tôi đang tự hỏi cô ấy sẽ làm gì, cô áp sát ngực của mình lên đầu của cô...! Ngực của sensei đang...! Nó đang ấn chặt vào đầu tôi, áp sát lấy khuôn mặt tôi!"Ch-Chúng đang chạm vào em, Sensei!""Cái gì cơ? Nếu em không nói rõ ra thì cô không biết đâu.""Thứ mà cô đang đè bẹp em đấy!" Cô có ý gì khi khi cười thầm như vậy chứ?"Em có thể giữ như thế này khi trả lời... hay em muốn chống đối trong khi trả lời cô sao?""F-Fujiki-sensei không phải người như vậy, phải không?"Vả lại, tôi cũng đâu phải là đứa thích bị M. [note17056]"Nhân tiện Saiki-kun, việc Kawarasaki-sensei bắt học sinh phải đứng cả tiết nếu không thể trả lời câu hỏi.""Em không hiểu lí do về việc đó... Trừ khi cô ấy muốn có cảm giác đứng trên mọi người, có thể." ? [note17057]Nhân tiện, chống đối giáo viên là thói quen xấu của đó được gọi là Kawarasaki-sensei là một trong những sensei độc ác, người cố tình hỏi những học sinh không biết câu trả lời, như một thói quen xấu."Có thể chỉ giữ im lặng mới là điều thông minh. Chí ít, hầu hết những học sinh của cô đều làm như thế.""Em không phải là một thằng ngu thích bạo lực. Em nghiêng về loại sẽ im lặng hơn." Tuy nhiên, có thể có nhiều học sinh sẽ không thể chống lại Kawarasaki-sensei."Tuy nhiên chống đối lại giáo viên là điều không nên. Không quan trọng khi em làm thế với Kawarasaki-sensei nhưng cô không muốn em làm thế với cô. Cô sẽ cho Saiki-kun nghịch ngợm của cô một hình phạt.""Eh? Hình phạt.... wha-?!"HônNó thực sự có vẻ là như vậy. Thứ không nên xảy ra trong tình huống này. Và, cả cảm giác mềm mại đọng lại trên gò má tôi. Đầu tiên là ngực bây giờ lại tới... Này!"Cô đang làm cái quái gì vậy, Fujiki-sensei?!""Một nụ hôn.""Đừng trả lời với khuôn mặt ngại ngùng như vậy chứ! Tại sao lại là một nụ hôn?!""Muốn hôn người mình thích là chuyện bình thường mà, đúng không. Cô sẽ không làm như vậy với người mà mình không thích đâu.""Em không phải là người cô thích mà là học sinh của cô mà, không phải sao?!""Em không cần phải bị kích thích chỉ vì cô hôn lên má em đâu. Đây, thêm một hình phạt nữa."Kiss kissC-Cô ấy... cô ấy đã hôn tới hai lần...!"Nhưng, với điều này em nên hiểu chứ, phải không? Chúng ta không phải đang ở Mẽo và cô sẽ không chỉ hôn một cậu bé mà cô không có tình cảm. Lời tỏ tình của cô thực sự là nghiêm túc đấy, hiểu chưa?""....."Với một người trưởng thành, những điều như thế này có lẽ chỉ là điều bình thường. Ý tôi là, tôi chưa phù hợp với thế giới của những người trưởng thành, bạn hiểu chư? Nghĩ như thế thực sự làm tôi ổn thỏa hơn."Ahh, đúng rồi. Chúng ta đã hôn nhau rồi, vì thế hãy gọi cô là 'Maka-sensei'. Sẽ ổn thôi, có rất nhiều học sinh khác cũng gọi cô như vậy nên sẽ không ai nghĩ nó kì lạ đâu. Giờ thì, lặp lại lời cô nào, 'Maka-sensei'."".....""Có vẻ như em vẫn muốn bị phạt-""Maka-sensei. Được rồi, em sẽ gọi cô là Maka-sensei!"Nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ cảm thấy quá hạnh phúc mấ-không, chỉ có rắc rối mà thôi!Bỏ qua thực tế chính xác nó sẽ gây rắc rối như thế nào, nếu tôi có thể chạy trốn khỏi chuyện này, tôi sẽ chọn đấy, tại sao chuyện này lại xảy ra?-Tôi chỉ được cái nói chuyện cởi mở, nhưng điểm số của tôi là tầm trung, cũng như khả năng thể thao và ngoại hình của tôi. Càng không phải là thằng con trai cao nhất. Tôi sẽ không tự gọi mình là thằng ngu nhưng tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đó có nghĩa là- yeah, nó phải như sự mà nói, tôi nghĩ nó thật kì lạ. Để một sensei xinh đẹp như cô ấy tỏ tình với một học sinh bình thường, nhàm chán như tôi-"Cứ cho là mọi chuyện chỉ như thế đi! Cô đang âm mưu gì thế, Sensei?""Eh, eh?" Có vẻ ngạc nhiên vì tôi đột nhiên hỏi, cô cuối cùng cũng đã chùn lại một bước."Sensei, cô phải nhận ra mình được coi như thế nào trong trường rồi chứ. Hơi ngại khi nói ra nhưng cô được gọi là 'Bông hoa xa vời'. Tại sao cô lại đi tỏ tình với một học sinh-với một thể loại người-""Cô chẳng phải là 'Bông hoa xa vời' gì hết- Em nên ý thức được điều đó, đúng chứ?""....."Giống như những gì cô ấy có lẽ là người duy nhất trong trường này biết được rằng sensei thực sự không phải 'Bông hoa xa vời' gì hết. Cô cởi đồ, hôn lên má tôi và cứ thế. Và, cô ấy biết... rằng tôi biết điều đó? Huh? Tại sao?"Phụ nữ có bí mật nhưng Saiki-kun ghét điều đó, đúng không?"Vì vậy, cô ấy biết những thứ tôi thích và những thứ tôi không thích..."Nhưng, bây giờ chuyện này không phải là về bí mật của Sensei hay gì mà, đúng không?"Đúng thế, cuộc trò truyện này đang đi sai hướng."Đúng thật rằng cô là một sensei, và em là một học sinh. Cô là người trưởng thành, còn em vẫn thực sự còn ở độ tuổi vị thành niên."Tại sao lại có phần 'thực sự' ở đây?"Việc cô thích em là thật nhưng- phải, nếu Saiki-kun chấp nhận lời tỏ tình của cô, cô sẽ thất bại với tư cách là một sensei.""Eh? Well, yeah..."Mặc dù người tỏ tình là cô ấy, thứ mà sensei xinh đẹp này đã nói."Đó là tại sao, nếu Saiki-kun chấp nhận lời tỏ tình, cô sẽ nghỉ việc và tìm cách chuộc lỗi đến hết phần đời còn lại.""Nà ní đờ phắc?!""Có thể cô sẽ trở thành tu nữ... đúng rồi, có một tu viện gần đây.""Oắt đờ!"Ah, nói vậy không lịch sự tí nào cả. Nhưng tôi không thể kìm nén bản thân khỏi việc đáp trả lại. Sau khi được tỏ tình, điều này thực sự rất lạ. Hơn nữa, tại sao cô ấy lại làm đến mức đó nếu như tôi chấp nhận chứ?! Tôi éo hiểu gì cả!"Cô sẽ dạy cho em yêu cô. Một khi đã có kết quả-chúng ta sẽ chia tay!""Vậy mà được sao?!"Tôi thua! Tôi đếch hiểu gì cả! Vâng ngay từ đầu luôn, nhưng vẫn chưa hết!"Ổn mà. Cô không để tâm tới kết quả đâu. Chỉ là, cô muốn dạy em khi cô vẫn đang còn có cảm giác này. Vậy nên tốt hơn em hãy cải thiện lại bản thân đi, Saiki-kun.""Uh..."Sensei đến gần sát tôi hơn, cúi thấp người và ngước mắt lên nhìn đối với một người trưởng thành, cô ấy thực sự rất dễ rất nhiều người mà bạn có thể miêu tả bằng đẹp và đáng yêu, nhưng khi cô ấy nhìn tôi với nụ cười bất khả chiến bại đó, sensei cho tôi thấy một sự dễ thương đến kì lạ...!"Không sao đâu, tình cảm của cô dành cho em là thật. Cô chắc chắn em cũng sẽ cảm thấy cảm giác như thế sớm thôi.""... Sensei thực sự rất kì lạ nhưng xin cô đừng kéo em vào chuyện này.""Đừng lo, chúng ta có thời gian mà. Sensei sẽ dạy em, từ 'Một học sinh bình thường' trở thành 'Một phi công trẻ tuổi'...!"Đôi môi cô cười nhưng đôi mắt cô đã chêt-rất nghiêm túc. Hoàn toàn khác với giáo viên đó khi tôi còn học mẫu giáo. Khi tôi tỏ tình với cô ta, đôi mắt ấy cũng đã mỉm còn nữa, cứ cho rằng là sensei nghiêm túc đi, cô định làm gì tôi đây...?Tệ rồi... thực sự tồi tệ... Tôi đang giữ khoảng cách với các 'sensei' nhưng giờ đây câu hỏi đó đang liên tục xuất hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ tuổi của cô không quá xa tôi, tôi vô thức coi cô như một người đặc biệt. Ngực cô, những ngón tay thon dài vén chiếc áo váy lên, không thể nào mà tôi có thể lơ nó đi được!Tình yêu, những bài học đặc biệt, phải từ chức giáo viên nếu tình tỏ tình với cô, liên tục ném cho tôi tất cả cái chủ đề kì quặc này. Đôi mắt ngiêm túc của cô đang không ngừng gây lo lắng cho không nên chấp nận tất cả những việc này nhưng trái tim tôi đã không cản tôi ổn. Cuộc 'dạy dỗ' của sensei có thể đã được bắt đầu...Đây-là sự mở đầu của tôi và Fujiki Maka-sensei. Trong căn phòng trống trải này, mọi thứ đã bắt đầu, giản dị và trấn tỉnh. Ghi chú [Lên trên] Mình cũng chả hiểu đoạn này V M khổ dâm [Lên trên] Gốc Eng “I don’t understand the reason for that….except she wants to have a feeling of superiority maybe.”

bạn gái tôi là cô giáo